"Kiều Trác Phàm..." Mãi cho tới khi hôn lễ kết thúc, khách khứa bắt đầu ra về, lúc phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiếu Bảo Bối mới mở miệng.
“Ừ!” Anh nói một tiếng, rất khẽ. Có lẽ là do uống rượu, cho nên giờ phút này nhìn anh lười biếng hơn bình thường. Đôi mắt của anh cũng vậy, như được che bởi một tầng sương mù.
Giống như đang ở trong một rừng cây rậm rạp đầy sương mù, nhìn thấy nhưng không sờ thấy được, đẹp tới mức cả người và thần đều căm phẫn, nhưng mà không có cách nào tới gần được.
"Tiếu Bảo Bối, em cảm thấy tôi quá đáng sao?” Giờ phút này, Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh cô.
Người nào đó chớp mắt, Tiếu Bảo Bối như nhìn thấy một chút mỉa mai trong ánh mắt tràn đầy sương mù kia.
Không phải đối với cô, mà là đối với chính anh…
Thật sự, giờ phút này Kiều Trác Phàm cho cô cảm giác vô cùng sâu sắc.
“Nếu như em cảm thấy lời nói của tôi quá đáng, tôi sẽ kêu kiệu tám người khiêng tới mời Quý tiên sinh trở về, được không?” Không biết có phải do nguyên nhân uống rượu hay không, nhưng Kiều Trác Phàm thể hiện không giống như anh.
Anh tuỳ tiện kéo lỏng caravat, rồi vứt xuống dưới đất. Tiếng hét của anh, to như tiếng sấm.
Sự ngạo mạn của anh, sự vô lễ của anh, giờ phút này hiện ra rõ ràng không sót chút nào.
Nhưng Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Kiều Trác Phàm như vậy, nhìn sự cao ngạo của anh có chút hèn mọn…
Điều này đã khiến cho cô nhìn thấy bản thân mình vào một tháng trước.
Biết rõ Quý Xuyên chưa bao giờ để ý tới mình, nhưng mà cô vẫn cố gắng nhẫn nại, cố gắng lừa dối bản thân mình.
Trái tim lần lượt bị anh ta làm cho tan nát, vỡ vụn, nhưng mà lúc nhớ tới anh ta, vẫn miễn cưỡng bản thân nở ra nụ cười…
Một lần nữa nhớ lại, cô mới phát hiện ra bản thân mình lúc đó hèn mọn và đáng thương như vậy.