"Em muốn hỏi anh rốt cuộc là anh nghĩ cái gì vậy ? Rối rắm như bây giờ, là vì Tiếu Bảo Bối sao?" Tiếu Huyên có thể sắm vai người phụ nữ thông minh tài trí, cũng là vì trong lòng người đàn ông này có cô ta.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Cô nhìn thấu được tâm tư của Quý Xuyên, thấy được hắn mông lung không kiên định.
Điều này làm lòng tự trọng của Tiếu Huyên bị đả kích lớn đồng thời cũng làm cho cô ta sợ hãi.
Từ khi ở bên Quý Xuyên, cô đã phó thác cả đời mình cho hắn, cột mình và hắn vào cùng một chiến tuyến.
Nếu bây giờ đột nhiên Quý Xuyên thay đổi, vậy tất cả việc làm của cô đều đổ sông đổ biển sao?
Đây là chuyện Tiếu Huyên tuyệt đối không cho phép.
"..." Thấy Tiếu Huyên rống giận, Quý Xuyên sững sờ.
Hắn cho là mình che dấu vô cùng tốt, ai ngờ vẫn bị người khác nhìn thấu.
Một khắc kia, nét bi thương giống như đột nhiên càn quét Quý Xuyên, làm hắn trở nên có chút chán chường.
"Quý Xuyên, em không cho phép anh có suy nghĩ khác về cô ấy, anh là của em."
Phụ nữ, kỳ thật đều ngu ngốc như nhau.
Có khi, chỉ một câu hứa đơn giản như vậy. Cho dù là lời nói dối, cũng tin.
Tiếu Huyên cũng là phụ nữ, cho nên cô ta cũng không thoát khỏi được bệnh chung của phụ nữ.
Cô ta lúc này, vẫn đưa tay quấn ở trên người Quý Xuyên, giống như đang hy vọng thông qua những thứ này có thể lấy được an ủi từ hắn ta.
Nhưng cô ta dây dưa như vậy, càng làm người đàn ông cáu kỉnh.
Hắn giữ cổ tay cô ta lại: "Tiếu Huyên, bây giờ đừng đến phiền anh."
Tiếu Huyên bị kéo cổ tay, muốn tránh thoát. Nhưng sức lực của phụ nữ, làm so có thể là đối thủ của đàn ông?
Quá rõ ràng, cô liền thua.
"Đau." Cô ta vung cánh tay, hy vọng tay người đàn ông này buông ra. Nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy cổ tay cô ta, giống như đang thông qua việc này để phát tiết cái gì đó.
"Quý Xuyên, anh làm em đau... Mau buông ra." Tiếu Huyên dùng cả tay lẫn chân, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra.
Khi bản thân cô ta cũng có chút tuyệt vọng, cô ta nghe được một tràng tiếng vỗ tay.
"A, ở đây có chuyện gì vậy?" Giọng nói kia của người đàn ông, giống như luôn mang theo chút vui vẻ.
Bọn họ nhìn đến gương mặt của người đó, cũng chính là mang theo nét cười như vậy. Khóe miệng của anh cười như tranh vẽ, ánh mắt hình như cũng thật dịu dàng. Nhưng Quý Xuyên và Tiếu Huyên đều không nhìn thấy được