81 39, Sau khi Phương Hân giúp lấy danh sách và thẻ ngân hàng giống như củ khoai lang nóng phỏng tay kia, Vũ Văn không nhịn được thở phào một hơi, nhưng tưởng tượng trong nhà vẫn còn một Ôn Nhã ngồi đó, y lại bắt đầu có chút đau đầu.
82 40, Trời hoàn toàn tối đen, tiếng sấm trận có trận không, thanh âm cũng có chút khó chịu, giống như đốt pháo trong một cái hộp sắt, trời mưa không lớn lắm, các nam sinh lười biếng không mang dù đội mấy tờ giấy báo cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ chạy về ký túc xá.
83 Mưa to tầm tã, giọt mưa nặng trịch nện trên mặt Vô Vi Tử, ẩn ẩn có chút đau nhức. Lão nhân hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại xuyên thấu màn mưa dày đặc, cách đó không xa bên đại lộ, có một nhân ảnh nhìn như đơn bạc tựa dưới gốc một tàng cây ngô đồng lớn.
84 Khi Đường Khảo giật mình nhìn Vũ Văn xa xa mặc quần áo đạo bào quỳ gối, Đinh Lam đang hùng hùng hổ hổ trên bồn hoa ven đường cạo một tầng bùn thật dày trên đế giày.
85 Buổi chiều cuối tuần, các sinh viên đại học đều lựa chọn ra ngoài hít thở không khí, cũng không quan tâm mặt đất vẫn chưa hoàn toàn khô ráo, mấy sân bóng toàn bộ đầy ắp người, trong sân trường người đến kẻ đi rất náo nhiệt.
86 Xe cảnh sát hú vang phá tan sự yên tĩnh của trường học, lời đồn tòa nhà khoa ngoại ngữ phát sinh án mạng nhanh chóng truyền khắp trường học. "Nhanh đi xem a, nghe nói tòa nhà khoa ngoại ngữ có một giáo viên nữ đã chết!" Trong thư viện một đám học sinh nhiều chuyện toàn bộ ồ lên, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, ngay cả trong viện bảo tàng vùi đầu làm việc Đường Khảo và Đinh Lam cũng bị kinh động.
87 Khi xe tải vận chuyển hàng hóa từ cửa nam tiến vào đại học S, bảo vệ trông coi cửa chiếu theo lệ cản xe tải lại. Khi bảo vệ lên xe kiểm tra khắp nơi, cả thân hình đều vùi vào trong đống bắp cải Vũ Văn có chút khẩn trương, cũng may bảo vệ nọ cũng không quá mức nghiêm túc, tùy tiện nhìn một tý đã xuống xe.
88 Khép lại bản ghi chép, tâm tình Vũ Văn giờ phút này thật sự khó có thể nói nên lời, về nguồn gốc lai lịch tiền thế kim sinh của tà binh, rốt cuộc đã có một nhánh trường tiễn xỏ xuyên qua thời không đem tất cả mảnh nhỏ xâu chuỗi lại.
89 Đinh Lam dọc theo đường lớn chạy một mạch, xe cấp cứu sớm đã không thấy bóng dáng, tự biết trực tiếp đuổi theo xe cấp cứu khẳng định không kịp, dưới chân hắn liền chuyển, tìm đường nhỏ khác.
90 Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi.
91 Bách Diệp vội vã ứng chiến, nhất thời cảm thấy Đinh Lam trước mắt dường như đã đổi thành người khác, thanh chiến đao này mặc dù chỉ dùng động tác cực kỳ đơn giản chém ngang chém thẳng, nhưng mỗi một chiêu đều tràn ngập sức mạnh bá đạo, Bách Diệp nếu không xuất toàn lực ngăn chặn, e rằng tùy thời đều có thể cả người lẫn thương đều bị chém thành hai đoạn.
92 Khi đi cũng đột ngột như khi đến, thời gian đám người tiêu tán cũng rất nhanh. Trên sân bóng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là giữa sân có thêm một gò đá vụn, xa xa nhìn lại, tựa như một phần mộ mới xây.
93 Mục tiêu trước mắt, hiển nhiên là truy tìm kẻ gây nên cơn rối loạn này -- Trương Nguyệt Thần, nhưng khi bọn Vũ Văn một đường chạy vội tới dưới tháp nước, quang mang tà binh khởi động ban đầu nhìn thấy đã biến mất hầu như không còn, Trương Nguyệt Thần sớm đã chẳng biết đi đâu.
94 Trong mông lung, Vũ Văn phảng phất như nhìn thấy rất nhiều người mình từng nhận thức, khuôn mặt này rất quen thuộc, nhưng y lại gọi không được tên của những người này, những người này vây quanh cạnh Vũ Văn, dùng ngữ điệu cực nhanh nói với nhau chuyện gì đó, Vũ Văn mặc dù nghe rất rõ ràng, nhưng một câu cũng nghe không hiểu.
95 Sau mười phút, tráng hán vác hai nam sinh hôn mê bất tỉnh về tới đỉnh đài sân thể dục, hướng Biệt Ly tiên sinh phục mệnh: "Báo cáo sư tôn, năm ngàn ma quân đều đã bị tiêu diệt, một tên cũng không sót!" "Ừm.
Thể loại: Truyện Ma
Số chương: 7