61 "Cậu khẳng định chính là chỗ này?" Đường Khảo và Đinh Lam đồng thời nghi hoặc nhìn Phương Hân. Vị trí bọn họ đang đứng, giờ phút này sạch sẽ đến nỗi ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không nhìn thấy.
62 Từ trong tiệm ngâm chân đi ra, Phương Hân mỹ mãn duỗi thắt lưng mệt mỏi, nàng thật không ngờ tới, dùng nước nóng ngâm chân, rồi mời thợ mát xa hảo hảo xoa bóp lòng bàn chân, mỏi mệt tích tụ một ngày cư nhiên trở thành hư không, cơn hoảng sợ vô cớ lúc trưa, giờ phút này cũng cảm thấy phai nhạt không ít.
63 Lúc Phương Hân từ trong giấc mơ tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là ngập tràn nắng mai, nàng nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ trong thoáng chốc, mới hồi tưởng lại, bản thân đêm qua ngủ trong phòng làm việc của Đường Khảo.
64 "Này. . . . . . Phác họa này, đến tột cùng là vẽ cái gì a?" Vấn đề Đường Khảo đặt câu hỏi, cũng chính là nghi vấn lớn trong lòng Đinh Lam và Phương Hân.
65 Cửa sau của khu bơi lội đi ra ngoài, là một mảnh đất trống vứt thiết bị hư hỏng không hoạt động. Khi Vũ Văn oành một tiếng phá mở cửa sau xông ra, lại kinh ngạc trông thấy Austin đang ngồi trên an mã (ngựa gỗ tay quay, một dụng cụ thể thao) chỉ còn lại ba chân, đang nhìn mình cười mỉm.
66 Sự tình đột ngột xảy ra, Ôn Nhã trợn to đôi mắt hoảng sợ, hoang mang nhìn vẻ mặt dữ tợn của Vũ Văn phía trước. Nhưng trường thương đâm vào bên trong cơ thể, Ôn Nhã không cảm thấy có chút đau đớn, cũng không thấy có máu tươi bắn ra tung tóe, nàng nghĩ muốn thò tay bắt lấy chuôi thương, nhưng lại nắm phải một khoảng không, bàn tay lại trùng khít cùng một chỗ với quang mang thanh sắc tản ra quanh chuôi thương! Trường thương trong tay Vũ Văn giống như một cột sáng chiếu xạ trên thân thể Ôn Nhã, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Ôn Nhã.
67 "Tây hoang có con thú tên Đào Ngột, toàn thân khoác lông, hình dáng bề ngoài như hổ, mặt người răng heo, đuôi dài 8 trượng, tính tình hung dữ mặc sức làm ác, năng lực đấu không lùi! Thuộc tính mộc, phá thạch nham, sợ kim loại cứng!" Mắt thấy ác thú rít gào hướng Bạch Hổ phóng đi, trong đầu Vũ Văn tức khắc hiện ra miêu tả Đào Ngột trong《 Thú Linh Phổ 》 Thức Thần Bạch Hổ dưới sự thao túng của Bách Diệp, đối mặt với ác thú hung mãnh nhưng không sợ hãi chút nào, chỉ thấy Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, cong lưng tích lực, nâng cự trảo hướng trước mặt Đào Ngột tát đến.
68 "Tại sao hiện tại trong bệnh viện thích đem ảnh chụp của bác sĩ và y tá dán ra đây hết vậy?" Chẳng lẽ có thể tuyển nữ bác sĩ và y tá bộ dạng xinh đẹp chữa trị ình?" Đinh Lam đứng trước bảng thông báo của bệnh viện, đang có chút hào hứng nhìn từng ảnh chụp dán trong khung thủy tinh kia.
69 Ngày Bách Diệp và Vũ Văn ước hẹn này, buổi chiều Vũ Văn vừa vặn có tiết. Sau khi nói xong nội dung trong chương trình học, cách giờ tan học ước chừng năm phút đồng hồ, Vũ Văn vỗ vỗ bụi phấn trên tay, cao giọng hướng bọn học sinh nói: "Mọi người đều biết, trường học của chúng ta có khoa nghiên cứu khảo cổ, trong viện bảo tàng của trường, trưng bày rất nhiều kết quả mà các thầy của khoa nghiên cứu khảo cổ khai quật được, căn cứ vào chương trình học yêu cầu, nhà trường sắp xếp cho chúng ta cơ hội đi tham quan viện bảo tàng của trường, đây là hoạt động ngoại khóa hiếm có một lần nhé, hy vọng các bạn tích cực tham gia!" Dưới giảng đường vang lên một trận tiếng nghị luận nho nhỏ, viện bảo tàng có chút cũ kỹ trong trường kia, chẳng bao giờ mở ra cho bên ngoài, bọn học sinh ngày thường bất luận lúc nào đi ngang qua trước cửa, đều thấy cổng chính đóng chặt, giống như nơi đó sớm đã bị bỏ hoang.
70 Một khắc nhảy từ tường vây rơi xuống đất kia, bởi vì trên mặt đất lầy lội trơn ướt, Đường Khảo ôm máy quay suýt nữa cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất! May mắn Đinh Lam rơi xuống trước nhanh tay lẹ mắt, một phen kéo lại dây máy quay, Đường Khảo mới không ngã cạp một miệng bùn.
71 Bách Diệp đột nhiên xuất hiện, không khỏi khiến Đường Khảo chấn động, chỉ sợ Bách Diệp là tới trợ giúp Austin thanh trừ chướng ngại, trong lúc bối rối, trong đầu Đường Khảo dần hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên khi mình cùng Bách Diệp gặp nhau bị ngã đến thiên toàn địa chuyển, tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Bách Diệp, cậu vẫn theo bản năng đem trường tiễn cầm trong tay hướng cổ họng Bách Diệp cắm vào! Trường tiễn đâm mạnh yết hầu, đối với người thường mà nói, tất nhiên là cú đòn phi thường hung hiểm, nhưng trong mắt Bách Diệp, chỉ cảm thấy động tác chậm của Đường Khảo có chút buồn cười, tay phải hắn ngăn chặn cánh tay nắm cung kia của Đường Khảo, tay trái nhẹ nhàng khẽ lật, nhanh như thiểm điện bắt được nhánh vũ tiễn dài mảnh kia đâm về phía mình.
72 Đao đoạn nhân vong. . . . . . Austin lẳng lặng nằm trên mặt đất, nước mưa dần rửa sạch bùn bắn tung tóe trên mặt hắn, lộ ra đường nét rõ ràng của gương mặt.
73 "The Key. . . . . . " Vũ Văn tinh tế nghiền ngẫm từ tiếng Anh cùng mình có quan hệ lớn lao này, dưới sự dìu đỡ của Đường Khảo chậm rãi đi đến hướng tường vây của công trường, nhưng đến bên tường, Vũ Văn nhìn nhìn tường vây cao hơn một người kia, y kéo chân bị thương không nhịn được nhíu mày.
74 Người đầu tiên phát hiện Bách Diệp ngã xuống cũng không phải Vũ Văn, mà là Phương Hân đứng ở trước cửa phòng triển lãm. Đại khái chỉ chần chừ ba giây, Phương Hân đã dứt bỏ sợ hãi, cất bước chạy đến, muốn nâng Bách Diệp từ trên mặt đất dậy.
75 "Anh đã nói rồi. . . . . . Di động quên mở. . . . . . Buổi chiều? Đi tham quan viện bảo tàng, Phương Hân không nói cho em biết sao. . . . . . Nào có sư muội đáng yêu ái mộ học trưởng gì? Hiện tại ai đùa em việc này làm gì chứ.
76 Đinh Lam lái chiếc xe thể thao của hắn nhanh như chớp chạy về bệnh viện, phòng bệnh của Trương Nguyệt Thần đã sớm thu dọn sạch sẽ, Đinh Lam hỏi y tá đang đổi giường mới Trương Nguyệt Thần rời đi lúc nào, y tá nói không rõ, chỉ nói hôm nay bao nhiêu người xuất viện đều có chút hưng phấn vui vẻ, chỉ có nàng tảng sớm thức dậy đã có chút buồn bực kém vui, vẻ mặt cô đơn.
77 Chợt đến như một đêm xuân phong, trên mảnh công trường tĩnh mịch sớm đã đình công thời gian dài kia, đột nhiên lại bày ra cảnh tượng bộn bề. Vũ Văn mang theo hai học sinh ở trước cổng chính công trường nhìn quanh, thấy từng chiếc xe công trình tiến tiến xuất xuất bốc dỡ vật liệu xây dựng, trong lòng không khỏi có chút bất an.
78 Sau khi Vũ Văn minh bạch ý tứ của Bách Diệp, loại tình cảm kinh ngạc bỗng chốc lan tràn. Các hòa thượng Chân Ngôn Tông từ trước đến nay lấy đẩy lùi ma thuật mà nổi tiếng hậu thế, nhìn những pháp khí Phật môn trên mặt đất này cấu thành tư thế trói dây thừng, trong mỗi một tấc đều lộ ra một cỗ lẫm liệt chính khí, nghiễm nhiên là bản thu nhỏ của Chân Ngôn Tông trói ma thừng trận pháp.
79 Thanh âm bom nổ mạnh bừng tỉnh các giáo viên trong túc xá phụ cận, nương theo tiếng xôn xao bất mãn, ngọn đèn trong vài tòa ký túc xá lần lượt sáng lên.
80 Trong khu buôn bán trung tâm thành phố, Phương Hân đã tới tới lui lui gần 3 tiếng, cẳng chân dần dần có chút bủn rủn nàng hiện tại mới hiểu được, mình đã đánh giá thấp sự khó khăn của nhiệm vụ mua sắm này.