21 Lại cái luật cũ, bạn mới phải chiêu đãi, ra chơi nó kéo Nam Phong ra canteen nhân tiện giới thiệu với bọn hắn. Dọc đường đi tiếng thì thầm xung quanh bắt đầu vang lên.
22 Chạy ra sau vườn trường nơi nó dẫn Vũ Phong đến lần đầu tiên thì bắt gặp cảnh hắn đang bắt tay lên đầu, người dựa vào gốc cây nằm ngủ. Hừ, anh ta đúng là heo, sao suốt ngày gặp anh ta không làm mặt lạnh như tiền thì cũng ngủ suốt ngày, không biết trong đầu hắn có phải là có con chip gắn vào trong đầu và các dữ liệu được lập trình sẵn, cứ thế đến giờ hắn sẽ theo lập trình đó.
23 Lúc đầu nó nghĩ đi bộ sẽ thấy lãng mạn hơn, công kích tán đổ hắn nhanh hơn, ai ngờ lê lết đi dọc đường nãy giờ mỏi gần chết. Lãng mạn đâu không thấy mà toàn thấy lãng xẹt.
24 Hộc hộc hộc. . . Quay đầu không có ai đuổi theo nữa nó mới dừng chân lại thở khó nhọc, mồ hôi tuôn dài ướt đẫm cả áo, vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán nó nhìn hắn than thở:- Tôi bây giờ mới biết, sắc đẹp có thể giết chết con người.
25 Về đến trường trời tối, cổng lại bị khóa, chìa khóa lại không đưa đi, nó thì ngủ rồi nên không thể leo tường vào được. Suy nghĩ một lúc Vũ Phong đành gọi điện nhờ người lấy giúp chìa khóa.
26 Cốc cốc cốcLinh Linh đang ghì lấy nó cù thì tiếng gõ cửa vang lên giải cứu nó một mạng, trong lòng thầm đa tạ 18 đời tổ tông nhà người vừa gõ cửa. CạchTrước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ vét màu đen, mắt đeo kính cọng vàng kiểu tri thức.
27 Đi học trên hành lang lững thững một mình, mặt cúi gằm xuống đất, nó đang suy nghĩ chiều nay nên bảo hắn đi đâu chơi bù đắp tình cảm để mau lấy lại sợi dây chuyền.
28 Toàn thân đau ê ẩm, mở mắt ra nó thấy mình đang ở trong một căn nhà hoang, tay bị trói, người có mấy vết xước do trận đánh nhau để lại. Nó vận động đầu óc, cố nhớ lại là mình đang ở đâu, hay nơi này là nơi nào? Nhưng hoàn toàn xa lạ, nó không hề biết cái nơi rách nát tồi tàn này là ở đâu.
29 Nhận được tin nhắn của nó, bất giác hắn mỉm cười. Thiên Châu rất hay nhắn tin cho hắn nhưng hắn lại rất ít khi trả lời lại, nếu có trả lời cũng chỉ là những từ ngắn gọn không thể ngắn gọn hơn, như "Ừ" "Hửm" "Không!".
30 Tên đại ca vừa dứt lời, bọn đàn em liền xông lên, chúng gùn gè như lũ sói hoang nhìn con mồi tươi ngon, mặt sát khí đằng đằng, tay chúng cầm vũ khí. - Cô ngồi yên ở đây.
31 Vừa đẩy cửa bước vào Thiên Bảo bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động, liền ngây ngẩn người không giám tin vào mắt mình nữa. Nhíu đôi mày lại anh bước đến bên cạnh Thiên Châu.
32 Thấy Thiên Bảo cùng Thiên Nam dẫn nó vào, mọi người đều biết điều lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba mẹ hắn, không khí trầm lặng có chút khó chịu.
33 Sau khi ba mẹ hắn đã về nó mới giám ngước mắt lên nhìn về phía giường bệnh. Vũ Phong vẫn ở đó, chỉ là hắn đang nằm ngủ. . . chưa chịu dậy. Xung quanh đầy những thiết bị trợ giúp cần thiết, người nhợt nhạt thiếu sức sống, cánh môi mỏng khô cằn, làn da vì chảy quá nhiều máu mà nhợt nhạt, đôi mắt màu hổ phách cuốn hút nay nhắm nghiền.
34 Ba năm sau. . . . Cổng trường đại học T vừa vang lên tiếng chuông báo hết giờ, các học viên từ các phòng ùa ra như kiến vỡ tổ. Một mảng yên lặng lúc nãy biến mất, thay vào đó là tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi, bàn tán một vấn đề của một vị giáo sư đẹp trai nào đó hay ngày mai là ngày nghỉ thì sẽ lên kế hoạch hẹn hò với người yêu hay sẽ lên kế hoạch chinh phục cô nàng, anh chàng ở khoa A hay khoa B gì đó.
35 Nhìn bóng dáng quen thuộc dần mất hút theo bánh xe xa dần, Thiên Châu liền bắt một chiếc taxi gần đó cho đuổi theo. - Chú đuổi theo xe màu đen phía trước giúp cháu với.
36 Mọi người cùng nhau bước và biệt thự Hoàng gia, Thiên Châu thì một phần vì khóc mệt, một phần vì ngượng với hai anh trai, Tuấn Kiệt cùng Nam Phong nên cứ bám lấy tay Vũ Phong không buông để trốn tránh.
37 Theo lời hẹn của Vũ Phong hôm qua, vừa sáng sớm chưa ai thức dậy Thiên Châu đã bận rộn với đống quần áo treo đầy trong tủ. . . nó lựa đi lựa lại, thử đi thử lại trên chục bộ nhưng chưa thấy ưng ý bộ nào.
38 Dừng xe trước cổng công viên, Vũ Phong cho gửi chiếc xe rồi cầm tay nó kéo vào mua vé, khiến cô nàng đỏ mặt, không phải là ba năm không gặp Vũ Phong lại tu luyện lòng gan dạ từ Phương Tây rồi đó chứ, nó còn nhớ khi xưa đi học cấp ba thì Vũ Phong nổi tiếng lạnh lùng không ai làm động tâm trái tim băng giá của hoàng tử lạnh lùng.
39 Về đến biệt thự Hoàng gia, nó và hắn vui vẻ cầm tay nhau đi vào. - Anh Phong. . . . Chợt phía trước có một cô gái nhìn về phía bọn nó gọi lớn tên Vũ Phong.
40 Vũ Phong đến, mọi người bỏ ra ngoài hết, giành lại không gian yên tĩnh cho đôi bạn trẻ. Bây giờ bọn họ cần một khoảng không gian yên tĩnh để giải quyết vấn đề mang tên "Tình cảm rắc rối".