1 Tối dần, chớp rạch ngang như muốn xé bầu trời, sấm 'ầm ầm' chói tai, gió lung lay ngọn cành đánh vào nhau tàn bạo.
Trời mới nắng đẹp nay chỉ là một đống hỗn tạp.
2 Đôi mắt đỏ đó! Đôi mắt đó vẫn đi theo Ngọc! Nó tràn ngập tức giận pha lẫn chút gì đó điên cuồng chiếm đoạt có lẽ vì tiếc chế bản thân quá lâu ư?
Đôi mắt càng tiến tới gần và lớn hơn, sáng rực trong màn đêm đen, bao phủ cái nhìn lên cô.
3 "Pí po!. . . . " xe cứu thương đưa xác Phong qua trước mặt Ngọc, nước mắt từ đôi ngươi trào ra nhìn Phong.
Phong nói sẽ không sao mà? Phong đâu thể đi như vậy được? Hôm qua anh còn hôn cô nữa mà?! Cảm giác ấm áp, bình yên ấy, cô chỉ mới cảm nhận được mới đây thôi sao bây giờ biến mất nơi đâu để cô lạc lõng trong sự đau thương thế kia?!!
Ngọc ngã quỵ trên sàn, chỉ biết đưa mắt nhìn theo Phong dần xa mãi.
4 Căn phòng tối, không một chút ánh sáng, mưa lại bắt đầu nặng hạt càng làm tăng thêm nỗi buồn nặng trĩu trong lòng.
Căn nhà trên đường C vẫn phảng phất gì đó gọi là sự cô độc, im lặng trong cái đêm mưa lạnh lẽo.
5 Một mái tóc đỏ sẫm nhuộm mốc lai trắng, nổi bật với khuyên tai lấp lánh,sóng mũi cao, đôi môi mỏng, đặc biệt hơn là đôi mắt đỏ máu lạnh lùng rất thu hút đối phương.
6 "Bỏ tay ra! Đau! Muốn gì đây?" Ngọc vùng vằng nhưng thể thoát khỏi tay Vỹ, cô nhăn nhó bởi bàn tay hắn nắm quá chặt.
"Trả lời!" mặt Vỹ lạnh tanh nhìn cô
"Trả lời gì?"
"Cô còn nhớ người cũ??" Vỹ nheo mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ tựa quen thuộc.
7 Ring! Ring! Ring!!!! Tiếng chuông cửa vang lên thúc dục, không chút kiên nhẫn.
Cô đang sát trùng vết rạch trên mặt thì nghe tiếng chuông. Nay đã 10h đêm ai còn tới nhà Ngọc vậy?
Ngọc mang một đồ bộ ngủ đi xuống mở cửa.
8 Lớp ồn ào nhức đầu. Ngọc lấy trong cặp chiếc tai phone màu trắng nhét vào tai. Tiếng nhạc êm dịu tựa như giăng mắc khắp mọi nơi khiến tâm trạng con người thư thái dễ chịu.
9 "Cô xin thông báo hai tuần sau cả trường ta sẽ tổ chức lễ hội cắm trại ở công viên XY nổi tiếng ở ngoại ô" cô Khánh nói giọng đầy mệt mỏi ra vẻ khổ sở, vì khi đi cắm trại thì mấy đứa con trai trong lớp rất quậy, cô Khánh không thể quản nổi.
10 "Tôi sẽ chọn em vào vai bell và Hắc Vỹ vào vai quái vật! Em và Hắc Vỹ sẽ là quản lý gian hàng nên em phải đi! Nếu không tôi sẽ hạ học lực lẫn đạo đức của em".
11 Hôm nay thật mêt mỏi! Mọi thứ ngày càng trở nên bất thường và khó hiểu. Chúng chỉ toàn xoay quanh một nhân vật - Ngài! Một nhân vật đáng sợ nào đó muốn gặp cô!
Cô đã làm cái gì mà phải gặp những chuyện như thế này, tất cả những người cô gần gũi thân thiết đều chết mà lại là người cô sẽ trao định mệnh của mình cho họ.
12 Sáng sớm, nắng nhẹ chiếu qua rèm cửa, gió lùa vào mang mát, tiếng chim hót văng vẳng xa xăm, ta có thể cảm nhận được bầu không khí trong lành êm dịu khác rõ mấy ngày qua.
13 Đám con gái xầm xì tò mò hướng ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm về phía của Ngọc, bắt đầu 'phun' ra những từ khinh bỉ, miệt thị nặng nề nhất dành cho cô.
14 Suốt mấy ngày, lịch tập văn nghệ được gia tăng, kể cả ngày nghỉ, mới mở mắt ra là đã chạy lên trường ngay, tập tành căng thẳng, đúng là bị ép làm gì mình không thích là một cực hình.
15 Vào trong gara, chiếc xe đẳng cấp không xe nào ở đây có thể sánh ngang. Hắn đắc ý kênh mặt ra vẻ.
Hầm hơi tối, đèn thì chỉ có vài bóng mở ánh sáng yếu ớt chớp chớp rồi tắt hẳn đi.
16 Hắc Vỹ cầm bản hội thoại chẳng cho cô ôn lại gì hết. Cô cố giật lại nhưng thất bại, với sức mạnh và cơ thể to lớn của hắn thì cô chưa bằng cái móng tay hắn nữa là.
17 "Phong ơi! Đừng đi. . . đừng mà!" Ngọc gọi người đó trong vô vọng, nước mắt như trực sẵn hòa cùng với nỗi buồn trào ra trượt trên khuôn mặt mịn màng rồi rơi thấm vào áo Vỹ.
18 Trên đường đi tất cả đều lặng đi không ai mở lời. Bóng cây trùm xuống, ánh nắng càng ngày càng gay gắt. Trong lòng mỗi người thì tràn ngập lửa giận.
Đã đến công viên ngoại ô XY cách trung tâm hơn 200 cây số.
19 Một nụ cười khinh bỉ nhìn hắn, vỗ tay tán thưởng cho cái tính tức giận, không xem ai ra gì.
Thanh niên tóc vàng hoe, mắt hếch, mũi cao, môi tim, tướng tá cao ráo ngang ngửa Hắc Vỹ, nhìn rất tự tin không sợ sệt, trông anh ta rất cường tráng.
20 Phần lễ diễn ra. Ở trên sân khấu thầy hiệu trưởng lên phát biểu những tràn văn dài lê thê khai mạc lễ hội trong sự trang nghiêm. Ở dưới, học sinh mong chờ tới phần hội vô kể quây qua quây lại bàn tán xôn xao.