21 Sợ run cả người, Chu Tước yên lặng rơi lệ. Chủ nhân cũng đã "hoàn lương", bọn họ cũng từ từ quen đi. Hai chủ tớ đã rời đi, Quý Ngữ Hàm còn đang choáng váng trên giường.
22 Quý Ngữ Hàm trả lời bằng đáp án nửa thật nửa giả, nghe cũng rất hợp lý. Khối băng nam nhân cũng không có hỏi gì, cúi đầu nhìn xem tay nàng trong lòng bàn tay của mình, đột nhiên nhớ tới Tam đệ luôn lải nhải chuyện hắn còn chưa thành thân.
23 Lại nằm vào bên trong chăn, Quý Ngữ Hàm quyết định chủ ý, lần này mặc kệ hắn nói cái gì nữa, nàng cũng không tiếp lời. Một trận thanh âm tất tất tốt tốt.
24 Tuy rằng trong lòng cảm thấy bi phẫn, nhưng ở trong lòng Đoan Mộc Ly đêm nay, Quý Ngữ Hàm thật ra ngủ say vô cùng. Ngày hôm sau, buổi sáng khi tỉnh lại, sinh hoạt cũng giống như bình thường, Đoan Mộc Ly đã phải rời đi để vào triều.
25 "Cái kia. . . Các ngươi bình thường đều ở trong cung?""Hỏi cái này làm gì?""Khụ, nếu muốn ta hỗ trợ, có thể, nhưng khi các ngươi ra khỏi cung phải đem ta mang đi ra ngoài.
26 Nhảy mệt, Quý Ngữ Hàm rốt cục ngừng giày vò bản thân, thành thành thật thật đứng lại. Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, uống một ngụm trà an ủi. Đoan Mộc Ly đột nhiên cười nâng tay, vỗ vỗ, "Nhảy thật hay.
27 Thần sắc hắn ôn nhu cười cười, "Quả Quả, ta đây về sau mỗi ngày đều đút ngươi ăn đồ ngọt. "". . . ""Không có về sau. "Tthanh âm lạnh buốt của Thụy vương gia vang lên, "Ngữ nhi nàng vì cãi nhau với ta, lén lút chạy đến đây, trong khoảng thời gian này đã khiến quý quốc thêm phiền toái.
28 Quý Ngữ Hàm sợ tới mức về lui mạnh phía sau, "Ngươi thật sự thị tẩm ta? Không phải chỉ bắt trở về ăn sao?"Đoan Mộc Ly cũng không bắt nàng trở về, cười ngồi vào bên cạnh bàn, bình tĩnh tự mình rót ly trà, dùng nội lực đun nóng sau đó làm ra tư thế nhàn nhã thổi trà.
29 Cái gì kêu là bình tĩnh trước bão táp?Quý Ngữ Hàm hiện tại rốt cục đã hiểu được. Nhưng "Hiểu được", phải dùng máu và nước mắt của nàng đổi lấy bài học kinh nghiệm !Hu hu.
30 "Mệt sao?"Đoan Mộc Ly dừng chân, ôn nhu cười mở ra hai tay, "Ta đây ôm ngươi đi. "". . . " A a aaaa. . . Bình tĩnh, bình tĩnh! Nàng đánh không lại hắn!Quý Ngữ Hàm quyết định, đêm nay trước đem hắn giết, sau đó chạy trốn!Hai người, một ôn nhu như nước, một đằng đằng sát khí đối diện nhau, mọi người nhìn thấy vui mừng không thôi.
31 Ách. . . Quý Ngữ Hàm nhớ lại một chút. Ngày đó là vì bị dung mạo mỹ nhân áo đỏ làm kinh sợ, không nhớ được bao nhiêu. Kỳ thật. . . Mi tâm hoàng huynh Đoan Mộc Ly mang theo chút tàn bạo a.
32 "Hắc. . . Cái kia, gả thì gả. "Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Hoàng Thượng, ngươi bề bộn nhiều việc? Ta đây không quấy rầy, ta tự mình về tẩm cung.
33 Đoan Mộc Ly vô cùng bình tĩnh lắc lắc cổ tay mình, "Nếu nàng không chạy ra ngoài vài ngày, ta cũng không có cớ để phạt nặng nàng. ""Nga. . . " Tiểu Dật tỉnh ngộ.
34 Quý Ngữ Hàm đề phòng lui về phía sau từng bước, "Ngươi muốn làm gì?""Tiểu thư đừng sợ. "Người bịt mặt cười cười thực nhã nhặn, "Ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ mà thôi.
35 ". . . Ngươi vẫn là trực tiếp đem ta ăn đi. "Đoan Mộc Ly thâm ý nở nụ cười, "Tiểu Quả Quả, thì ra nàng vội vã muốn bị ăn như vậy. "Nói xong liền ôm lấy nàng, tâm tình vô cùng vui vẻ cười, "Đi thôi, ta rốt cục có thể đem nàng ăn rồi.
36 Nhưng nàng đối mặt tình huống là ——Nàng thật ở trong lòng Đoan Mộc Ly, nhưng không phải trên giường!Nơi này nàng đã từng gặp qua. . . Là ôn tuyền sau tẩm cung.
37 Cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Đoan Mộc Ly có chút bất đắc dĩ xoa chóp mũi nàng, "Quả Quả, không phải ai ai cũng đều có may mắn tốt như nàng vậy, Tiên Hạc quả là trăm năm khó gặp, nhìn thấy một quả chính là trăm năm khó gặp, ta chưa từng nghe qua có hai quả đồng thời xuất hiện.
38 Phi Phi nhíu mi. Thụy vương gia lạnh như băng cũng biết chuyện Tiên Hạc quả, võ công so với hắn lại cao, quả thật là mối họa lớn nhất trong lòng hắn, nhưng mà.
39 Phi Phi cũng chỉ là nghe được tin tức, nói nơi này có Tiên Hạc quả, về phần nó cụ thể ở đâu, không có cách nào xác định. Cho nên vào sơn cốc, bọn họ cũng không đánh nhau, phân công nhau đi tìm.
40 Cho nên không có mấy người nghiêm chỉnh làm ăn, cũng mang đến những chiếc ghế nhỏ, ngồi ở cửa vây xem. Quý Ngữ Hàm đang tự mình chạy ở trên đường. Vốn là Đoan Mộc Ly muốn phụng bồi nàng, bất quá bị nàng cứng rắn bắt chạy trở về nghỉ ngơi.