61 Huyễn Ngâm Phong dường như cảm thấy vừa rồi hơi nặng lời với ta, ánh mắt của hắn nhất thời hiện lên lên vẻ lúng túng, hắn đến gần ta, một phát bắt được tay cầm kiếm của ta, ta chỉ cảm giác được một dòng điện chạy qua toàn thân, hơn nữa nhịp tim nhanh dị thường, gương mặt cũng có chút nóng rực.
62 Trong 1 tháng, ban ngày ta ở cửa hàng làm việc, ban đêm là lúc ta mong đợi nhất, vì mỗi khi cửa hàng đóng cửa, Huyễn Ngâm Phong cũng sẽ xuất hiện, mặc dù mỗi lần hắn xuất hiện chỉ có 2 canh giờ ngắn ngủi, cũng chưa từng nói với ta bất cứ chuyện riêng nào, chẳng qua là mỗi ngày luyện kiếm, Nhưng, 2 canh giờ cùng luyện kiếm với Huyễn Ngâm Phong, ta cũng cảm thấy trôi qua rất phong phú, hoặc giả đây chính là thích, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
63 Huyễn Ngâm Phong thấy vậy nhanh chóng chạy tới bên cạnh ta, ôm lấy ta, mà kiếm của kẻ địch cũng chém lên tay phải hắn một nhát“Sư phụ!!!” Ta khẩn trương gọi Huyễn Ngâm Phong, Huyễn Ngâm Phong không để ý tới ta, chẳng qua là dùng sức đẩy ta ra, hắn nhanh chóng quay đầu lại, dường như Huyễn Ngâm Phong có chút nổi giận, tốc độ xuất kiếm của hắn còn nhanh hơn, thuần thục hơn, hai người đã ngã xuống.
64 Ta nhanh chóng nâng cánh tay phải của Huyễn Ngâm Phong vòng qua cổ, sau đó dìu hắn trở lại cửa hàng gạo Trương gia, hắn vừa mới ngồi xuống, ta không hỏi qua ý hắn, đã xé tay áo phải của Huyễn Ngâm Phong ra.
65 Ta nói xong, Huyễn Ngâm Phong lập tức đứng lên, ta biết hắn muốn đi, ta vẫnnhư cũ giữ gương mặt mỉm cười nhìn hắn. Ta đưa hắn đi tới cửa của cửa hàng, hắn đột nhiên nghiêng đầu, lòng ta cũng khẽ run, ta đang hy vọng sao? Ta đang hy vọng hắn thay đổi chủ ý sao?“Cái này cho nàng.
66 Thời gian nửa tháng trôi qua, ta rốt cục điều chỉnh tốt tâm trạng thất tình của mình. Lần đầu yêu đã đánh mất, thì ra yêu là thống khổ như thế, giờ ta mới cảm nhận được.
67 Sáng sớm hôm sau, ta nghe được địa điểm thi, lập tức uy phong tới trường thi, vì để tránh giám khảo cảm thấy ta là học trò nghèo ta còn cố ý mặc áo bào thật đẹp, haiz, có chút ăn diện là việc cần làm không thể tránh.
68 Ta nhanh chóng vọt tới bên cạnh những thí sinh kia: “Xin hỏi các vị huynh đài, các huynh có biết Tử Thừa tướng đã làm Thừa tướng từ bao giờ không?” Ta không trực tiếp hỏi bọn họ là trước kia Vân Long quốc có Thừa tướng họ Lam hay không, vì nếu ta hỏi, thế nào cũng sẽ lộ ra ta không phải người của bổn quốc, ít nhất, ta không cần thiết phải ở nơi này gây phiền toái, cho nên chỉ có thể dùng cách thử dò xét bọn họ.
69 Ta ở trong trường thi đợi không bao lâu thì có mấy người mặc quan phục bước vào trong trường thi, sau đó mười mấy thí sinh trong trường thi toàn bộ chọn lựa vị trí ngồi xuống, ta cũng vậy tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
70 Theo đường đi thẳng về nhà trọ, ngày mai khoảng chừng năm giờ sáng, kết quả sẽ công bố trên thông báo ở cửa trường thi. Bao lâu rồi không có hồi hộp như vậy? Ta hỏi mình, ha ha.
71 Ngày tiếp theo, ta ôm trong lòng tâm trạng thấp thỏm bất an đi tới trường thi, nhìn vẻ mặt mất mát của các thí sinh dự thi cùng, ta biết bọn họ đã rớt.
72 Một thoáng bước vào cửa cung kia, ta đem tất cả suy nghĩ, tất cả tâm tình toàn bộ chôn giấu, ta không biết trong triều đình này các vị đại quan ai là người tốt, ai là kẻ xấu.
73 Ta cùng với đại thần hàng thứ nhất đứng trên Kim Loan điện tạo thành một đường thẳng song song, sau đó ta vung quần áo Trạng nguyên lên quỳ hai gối xuống trước mặt hoàng đế, đầu cũng khẽ rủ xuống.
74 Thù của ta và Thừa tướng xem ra hôm nay phải định rồi, ta khẽ mỉm cười: “Ta là môn sinh của đương kim thánh thượng. ”“Ta đang hỏi ngươi, là ai đề cử ngươi đến!” Tử Thừa tướng lần này ngữ điệu rõ ràng có chút kích động, cái này có thể chứng minh, lần đầu tiên ám đấu với hắn ta, ta đã thắng lợi! Vì thế mới khiến hắn ta mất bình tĩnh!“Thừa tướng đại nhân, hạ quan đã quay trở lại vấn đề ngài nói rồi, ta nói, ta là môn sinh của đương kim thánh thượng” Nói xong ta cũng hướng về phía Tử Thừa tướng khẽ mỉm cười, mà khuôn mặt hoàng đế đầy kinh ngạc, văn võ bá quan càng thêm kinh ngạc vô cùng.
75 “Tử Thừa tướng, lời của ta nói sai sao? Tam hoàng tử là con ruột của Thánh thượng, mang trên người dòng máu của hoàng gia, Tam hoàng tử đề cử ta đến, ta nói ta là môn sinh của Thiên tử thì có gì khác nhau? Chẳng lẽ, Tử Thừa tướng cho là, Thánh thượng là Thánh thượng, Tam hoàng tử là Tam hoàng tử, giữa cha và con không có quan hệ sao?” Nói xong, khóe miệng của ta cũng giương lên một nụ cười thắng lợi, dáng vẻ của Tử Thừa tướng và Bạch Nguyệt Diệu bây giờ cũng là tràn đầy tức giận.
76 Ta tạ ơn xong, hoàng thượng tuyên bố bãi triều, Tử Thừa tướng giận đùng đùng phất tay áo đi, những quan viên khác trong mắt cũng tràn đầy địch ý với ta.
77 Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi đình thì hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm trọng cực kỳ, ngay cả Bạch Tinh Ngân đứng canh ở ngoài chào Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng không nghe thấy, cứ thế đi thẳng một đường về tẩm cung.
78 Một mình ta ngồi trong lương đình, nhìn ngự hoa viên trong hoàng cung, haiz, thật chân thật, thật hùng vĩ, người đứng đầu thiên hạ biết hưởng thụ là như vầy đây.
79 Ta không giải thích gì với Bạch Tinh Ngân cả, chẳng qua yên lặng là nguyên tắc của ta, Bạch Tinh Ngân cũng bất đắc dĩ không phản đối nữa. Ta biết Bạch Tinh Ngân vì muốn tốt cho ta, mới không muốn ta làm quan, nếu thân phận con gái của ta bị phát hiện kết cục chỉ có một, đó chính là chết tại cổ đại, ta tin Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân và Huyễn Ngâm Phong thần bí kia sẽ không tiết lộ thân phận của ta, nhưng cuối cùng giấy sẽ không gói được lửa.
80 Bạch Tinh Ngân và Tử Thừa tướng ở lại trong đình của ngự hoa viên, còn ta và Bạch Nhật Uyên cùng đi tới Hàn Lâm viện, mới đầu, Bạch Nhật Uyên chưa từng nói một lời nào với ta, ước chừng đi được mười phút đồng hồ, hắn lên tiếng.