41 Giọng nói phát ra từ phía sau, tất cả mọi người theo hướng âm thanh phát ra nhìn về phía cửa công đường, ta mới nhìn đến, ai! Tại sao lại là Bạch Nguyệt Diệu, hắn đúng là âm hồn bất tán.
42 Ta hô ‘không cho đánh’ xong, vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu không có bất kỳ ngạc nhiên nào, ngược lại ở đó vuốt vuốt nhẫn trên tay. Nhưng Huyện thái gia thì bộ mặt đầy ngạc nhiên.
43 Ta không biết quan huyện lại tính đến mưu ma chước quỷ gì rồi, nhưng Lam Điệp Nhi ta binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn, ta không làm bất cứ chuyện gì có lỗi, cho nên ta không sợ quan huyện kia loạn định bất kỳ tội danh nào.
44 Huyện thái gia cùng với mấy tên quan sai bị ta tố cáo kia, toàn bộ bị áp ở dưới công đường, đáng tiếc bọn họ dẫu có chết cũng không chịu nhận tội của mình, Bạch Nguyệt Diệu phản đối dùng hình với bọn họ, mà khóe miệng cũng cười châm biếm.
45 Sau khi kết thúc thẩm án, Lam Điệp Nhi rời khỏi công đường, còn Bạch Nguyệt Diệu muốn ở lại Huyện Bạch Tùng 3 ngày, Bạch Nguyệt Diệu tạm thời ở tại trong một nhà trọ của Huyện Bạch Tùng.
46 Ta ra khỏi nha môn Huyện Bạch Tùng, dân chúng ở hai bên đường liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ ta, nhưng bọn họ không nói ta đúng hay sai,mà là kính nể! A, nếu dân chúng đối với ta có cảm giác như thế, vậy chỉ có thể chứng minh một chút, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng quả nhiên là một tên quan tham ô, nếu không dân chúng không có khả năng kính nể ta, mà phải là mắng ta.
47 Màn đêm rất nhanh phủ xuống, ta cũng làm xong công việc một ngày, tiễn Trương thúc, ta lập tức ra khỏi cửa hàng gạo Trương gia, dọc theo đường đi hỏi dân chúng, chỗ ở của Nhị hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu, rốt cục ta cũng hỏi ra chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu, nơi hắn ở chính là.
48 Từ huyện nha trở về Bạch Nguyệt Diệu không có ra khỏi gian phòng này nửa bước, hắn mở cửa sổ ra, sau đó nằm trên giường nghĩ nên thẩm lý án này như thế nào, hắn không lo lắng về tên Huyện thái gia đó, vì trước kia hắn hay qua Huyện Bạch Tùng.
49 A, thật là khéo đúng lúc, ta mới vừa nhấc mảnh ngói lên, đã nghe Bạch Nguyệt Diệu nói mình ở trong phòng ngủ suốt buổi chiều, còn nói cái gì nhàm chán, muốn tìm cô nương xinh đẹp nữa!!Tức chết người đi được, tên khốn kiếp này, hại ta còn ôm lấy một tia hi vọng với hắn, cho là hắn giả tính phong lưu, nhưng trong lòng cũng không quá xấu, không ngờ hắn tiếp nhận vụ án này, nhưng nhận mà lại không tra? Thứ gì đâu! Hắn cũng chỉ ở trước mặt dân chúng giả bộ một chút thôi, sau đó thật ra thì một chút bản lãnh thật sự cũng không có, ta nhổ vào!Cầu người không bằng cầu mình, hắn không tra tự ta tra không được sao? Nhưng bây giờ cũng tối rồi, ngày mai sẽ phải mở đường thẩm lý, làm sao bây giờ đây!!! Đúng lúc này, trai đẹp mới vừa bị Bạch Nguyệt Diệu bảo giúp hắn đi tìm cô nương xinh đẹp, đã dẫn theo hai nữ tử bước vào phòng Bạch Nguyệt Diệu.
50 “Bổn hoàng tử có bảo ngươi đi sao?” Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên lên tiếng, nhưng ngữ điệu nói chuyện của hắn đơn giản khiến ta buồn nôn, ta ghét nam tử phóng đãng như vậy.
51 Nghe được ta rống giận, Bạch Nguyệt Diệu không để ý đến ta, mà cầm tay trái của ta, ta định rụt tay về, nhưng lại sợ động một chút, dùng sức một chút, sẽ liên đới đến xương cùng đau đớn, bất đắc dĩ ta không cùng Bạch Nguyệt Diệu tranh chấp.
52 Ta không thể hiểu trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nghĩ gì, hắn không thể tha cho ta được sao? Đêm hôm đó khuất nhục vốn là Bạch Nguyệt Diệu nợ ta, hôm nay ta không tìm hắn gây chuyện hắn nên cám ơn trời đất mới phải, nhưng bây giờ còn cắn ngược lại ta một cái, đều tại ta, đều tại ta, nếu không phải vì ta tiết lộ tên của Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu cũng sẽ không biết Huyễn Ngâm Phong, ta làm sao lại nghĩ Bạch Nguyệt Diệu là Huyễn Ngâm Phong chứ? Huyễn Ngâm Phong võ công rất cao, nhưng Bạch Nguyệt Diệu nói không sai, dù là võ công, dù có mạnh đến mấy cũng không thể lấy một địch ngàn quân, hơn nữa nhìn cách nói chuyện của Bạch Nguyệt Diệu vừa rồi không giống như nói đùa, chuyện này bảo ta nên làm thế nào cho phải đây.
53 Ta chất vấn, đổi lấy không phải là vẻ áy náy của Bạch Nguyệt Diệu, hắn vốn là phóng đãng nhất thời trở nên nghiêm túc: “Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, bất quá, có những lúc những điều mình thấy chưa chắc đã là thật”.
54 “Ngươi và những tên quan tham kia nhận hối lộ rồi ăn chia với nhau? Bọn họ muốn tiền, còn ngươi muốn tôn nghiêm của ta, thật không biết vì sao dân chúng nói Nhị hoàng tử là minh hiền? Nếu để bọn họ nhìn thấy Nhị hoàng tử của bọn họ có dáng vẻ này, có phải trái tim của dân chúng Vân Long quốc đều đóng băng lại không?” Ta biết ý Bạch Nguyệt Diệu bảo ta cầu xin hắn là muốn chơi xấu ta, ta cũng biết rõ nếu ta cầu xin hắn, không chừng ngày mai hắn thật sự sẽ nghiêm túc thẩm lý vụ án, nhưng ta.
55 Sau khi Lam Điệp Nhi đi khỏi, Bạch Nguyệt Diệu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lúc này Bạch Nguyệt Diệu vừa hay nhìn thấy Lam Điệp Nhi đi ra từ cửa sau của thanh lâu, Bạch Nguyệt Diệu thở dài.
56 Dọc theo đường đi bước chân ta khó khăn đi về phía trước, nghĩ một chút về vụ án ngày mai. A, tất cả những chuyện này phải trách người nào? Trách ta xen vào chuyện này? Ta không hối hận đã tố cáo quan huyện đó.
57 Đi vào trong nha môn, Bạch Nguyệt Diệu đã ngồi trên ghế quan rồi, hơn nữa quan huyện Huyện Bạch Tùng cùng với bọn quan sai đã quỳ ở bên trong“Rầm -” theo nhịp gõ Tá triều cương của Bạch Nguyệt Diệu, quần chúng đừng ở cửa nha môn đều im lặng.
58 Bạch Nguyệt Diệu có chút tiếc hận nói xong, sau đó từ trên ghế quan ngồi dậy, đi tới bên cạnh Huyện thái gia, khẽ cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng ngươi có hộ thân phù trong người là muốn làm gì thì làm, hộ thân phù có thể bảo vệ, cũng có thể hại chết ngươi đó!!!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, quan huyện giống như tất yếu bại liệt trên mặt đất.
59 Nếu Huyễn Ngâm Phong thật sự bỏ mặt nạ xuống, phía sau mặt nạ thật sự là Bạch Nguyệt Diệu, đối với ta có thể có chỗ nào tốt? Ta thà tin Bạch Nguyệt Diệu và Huyễn Ngâm Phong không phải là cùng một người! Ta tình nguyện Huyễn Ngâm Phong vĩnh viễn mang mặt nạ ở bên cạnh ta, hoặc giả, ta chính là thích cảm giác thần bí của Huyễn Ngâm Phong“Đợi đã.
60 Vì sao Huyễn Ngâm Phong có thể chu đáo như thế? Ta không có công việc hắn giúp ta tìm công việc, ta không những có thể kiếm được sinh hoạt phí, có nơi ăn ở, còn rèn luyện thể lực, tất cả việc này đều là Huyễn Ngâm Phong tỉ mỉ an bài, nhìn hắn cao ngạo lạnh như băng, nhưng trong lòng là dạng gì đây.