681 Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân xuất hiện tại nhà ăn, hắn bỏ năm mươi đồng ra để mua một bữa ăn và cắm đầu vào ăn. Khi hắn đang cúi xuống húp nước canh thì ngoài cửa nhà ăn xuất hiện một ông già khoảng năm mươi, bước chân của ông ta rất vững vàng, con mắt lóe sáng, sau khi vào cửa liền đưa mắt quan sát Phương Hạo Vân.
682 “Đứng lại!” Nguyệt Nha Nhi gọi thuộc hạ của mình lại, nhẹ nhàng nói: “Không sao”Người nọ hung hăng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, phẫn nộ lui trở về. “Hạo Vân, đi thôi.
683 Nếu chuyện thí hôn là do dì Bạch đề nghị, thì hắn cảm thấy rằng có thể đồng ý. Ngược lại nếu không phải thì sẽ xuất hiện nguy hiểm. Có điều, nói đi thì phải nói lại, Nguyệt Nha Nhi làm ra vẻ muốn ăn thịt hắn vậy.
684 “Vâng!”Tuyết Sát thấy ông chủ nổi giận, không dám chậm trễ nữa, vội vàng lui ra ngoài triệp tập người lại, tản ra chung quanh tìm kiếm Phương Hạo Vân.
685 Giống như lần trước, Phương Hạo Vân lại yêu cầu một bàn cơm trưa. Làm vợ, Nguyệt Nha Nhi cũng không từ chối, tự mình xuống bếp thu xếp, làm vài món ăn, cuối cùng còn uống chút rượu.
686 Dì Bạch đi rồi, Nguyệt Nha Nhi vẫn không có vẻ buồn ngủ. Cô mặc áo ngủ đứng ngay cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Cho đến bình minh, cô vẫn còn đang đứng ở cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.
687 “Phương thiếu gia, cần gì phải hung dữ vậy, sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy. ” Hương Hương cũng không trở mặt vì thái độ của Phương Hạo Vân, ngược lại, trên mặt của cô ta vẫn luôn giữ nụ cười.
688 “Anh đang quan tâm em sao?” Hương Hương thản nhiên cười. Phương Hạo Vân trầm giọng nói: “Đương nhiên, trước khi xác định cô là người của Thiên Đạo hay là của gia tộc Morgan, tôi không hy vọng cô chết trong Thiên Phạt thành.
689 “Đúng vậy, tình huống của chúng ta cũng không có giống nhau. ” Hoàng Kỳ Anh nói: “Nói chính xác hơn, em thích một người vốn không nên thích, còn anh, thích một người không thích anh.
690 “Nhiếp Tâm Thuật?”Công lực của Tuyết Như Vân rất thâm hậ, mặc dù bị Phương Hạo Vân đánh lén trong tình huống không kịp đề phòng, nhưng mà hắn ta nhanh chóng tỉnh lại trong mê mang.
691 Vương Hà hoàn toàn không biết nói gì, đám phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân dường như bị tẩy não hết rồi hay sao ấy, cả đám đều chung tình với hắn, chẳng biết cái tên lưu manh ấy rốt cục có bao nhiêu chổ tốt nữa.
692 “Tôn giả, tôi còn nghe nói một chuyện, nghe nói tiểu thư cũng có một chân với tên họ Phương kia, chúng tôi phỏng chừng rằng Tố Nữ Công của tiểu thư hơn phân nửa là truyền cho thằng nhóc đó rồi, nếu không thì với tuổi của hắn không thể nào đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, luyện thành tuyệt thế thần công.
693 “Đây là chuyện của tôi, không cần ông lo!” Dì Bạch mỉm cười nói: “Tôi tin tưởng Hạo Vân, tôi tin tưởng ánh mắt của tôi. Lão bất tử, nêu tôi là ông, thì tôi đã sớm rời khỏi Thiên Phạt thành đi chơi bên ngoài rồi.
694 Phong Vân thấy không thể thoát thân được, đành phải liều mạng. Phương Hạo Vân quát một tiếng: “Phong Vân, ông chết chắc rồi, đừng vùng vẫy nữa, tôi sẽ để ông toàn xác.
695 Lúc trước, cô chưa từng có cảm giác như vậy. “Phương thiếu gia. em muốn. ” Tay của Hương Hương không tự chủ đưa lên một bên ngực và ở dưới thân mình, hai chổ mẫn cảm nhất của cơ thể, một cảm giác tê tái xông thẳng lên não của cô, làm cho cô có cảm giác mê muội.
696 Phương Hạo Vân túm lấy miệng của cô, nhanh tay điểm huyệt khống chế cơ thể của cô lại, sau đó dùng tay nặn lấy chất độc trong miệng của cô ra: “Muốn chết, không dễ vậy đâu.
697 Phương Hạo Vân kinh hãi nói: “Dì, nếu dì đem công lực của dì cho con, vậy dì làm sao?”“Không sao cả!” Dì Bạch cười nói: “Chỉ cho con một chút công lực thôi, không có gì đáng ngại!”“Thì ra là vậy!” Phương Hạo Vân lập tức thở phào một hơi.
698 “Hừ!” Tôn giả hừ lạnh nói: “Phương Hạo Vân, ngươi lẻn vào Phong thành có mục đích gì ta đều biết, có điều ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ!”Dừng lại một chút, tôn giả nói tiếp: “Hôm nay không có tiểu thư Bạch gia bảo vệ ngươi, ta xem người sẽ làm gì đây”“Haha!”Phương Hạo Vân khẽ cười: “Nghe khẩu khí của ông, ông đang muốn giết tôi à? Ông cảm thấy rằng ông đủ trình sao?”“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tôn giả cười nói: “Phương thiếu gia, theo một ý nghĩa nào đó, ta với ngươi đều cùng một loại người, chúng ta đều là vật thử nghiệm của đàn bà Bạch gia.
699 Bây giờ là ngày rầm, và đang là nửa đêm, cho nên trên người của Nguyệt Nha Nhi chỉ mặc một cái áo ngủ tơ tằm, ánh trăng giúp cho những nét xinh đẹp trên cơ thể của cô lộ ra trước mặt Phương Hạo Vân.
700 Lúc này Phương Hạo Vân đã tỉnh lại rồi, cô cũng đi điều tức một chút. Sau khi Nguyệt Nha Nhi đi, Phương Hạo Vân thong thả kiểm tra lại thực khí trong người, phát hiện ra đan điền đã tràn ngập chân khí, hơn nữa dung lượng của đan điền hình như đã lớn hơn một chút.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50