61 Thư phòng Dung Cảnh cách chủ phòng hắn cũng không phải quá xa. Không ra một lát Thanh Tuyền liền mang theo Vân Thiển Nguyệt đi vào thư phòng. Tại cửa thư phòng hắn dừng bước, đối với Vân Thiển Nguyệt cung kính mà thi lễ, “Thiển Nguyệt tiểu thư, đây chính là thư phòng thế tử nhà ta, ngài đi vào đi.
62 Vân Thiển Nguyệt thấy thần sắc nam tử kia không đúng, thầm kêu một tiếng nguy, nàng dường như nói sai rồi. Ở Thiên Thánh triều không nhận ra thân thể này của nàng sợ là rất ít, mà nàng hiện tại mới đến đây có mấy ngày, người quen biết có thể nói là le que không có mấy.
63 Trong Thiển Nguyệt các, mấy người Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ thấy Vân Thiển Nguyệt trở về đến tự nhiên là vui mừng không thôi. Nhưng thấy nàng gầy đi, khuôn mặt nhỏ xíu, tự nhiên tránh không được lại là một phen đau lòng.
64 Vân Thiển Nguyệt dứt lời, cước bộ Dung Cảnh ngừng một chút, mâu quang khẽ hiện lên vẻ giáo viên siêu cấp bá chủ. Dạ Khinh Nhiễm cũng ngừng cước bộ, thu lại ý cười đùa, quay đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Hắn thật sự đánh tay của ngươi? Để ta nhìn xem, nó sưng thành hình dáng ra sao?” Dứt lời, hắn liền bắt lấy tay Vân Thiển Nguyệt.
65 Bốn mắt nhìn nhau. Trong giây lát, ánh mắt Dung Phong rời đi, đồng thời cũng xoay người ra chỗ khác. Mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫn thấy rõ ràng sự thống khổ chợt lóe qua trong mắt hắn.
66 Vân Thiển Nguyệt nghe được lời Dung Cảnh nói, trong lòng mắt trợn trắng, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt không hề nháy mắt, người này rõ ràng đã hết hàn độc, bệnh gì cũng bị nàng loại bỏ rồi, hôm nay còn nói chỉ có thể sống mấy năm, mỗi ngày tất cả đồ ăn thức uống ngon đều bị hắn hưởng thụ, đang ngồi đây bao gồm lão hoàng đế sợ là cũng không sống thoải mái, cũng không sống lâu như hắn.
67 Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiên Nguyệt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhăn nhó cực kỳ khó coi của nàng, lát sau, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía bàn tay nàng đang nắm chặt lấy cánh tay hắn, đôi mắt phượng khẽ ngưng, vừa rồi nàng cũng bám vào Dung Phong như vậy, nhưng nàng lại bám cả cánh tay hắn, còn với Dung Phong, chỉ là một đoạn ống tay áo mà thôi…“Này, ngươi nói đi! Nhanh lên!” Vân Thiên Nguyệt thúc giục Dung Cảnh.
68 Dung Cảnh vừa mới xuống xe, đã nghe đến ngoài xe truyền đến tiếng hút không khí của Huyền Ca. Vân Thiển Nguyệt trong lòng hừ hừ, nghĩ tới để tên khốn lòng dạ hiểm độc này lớn lối nữa, xem đi! Chính là hắn đáng đời, tốt nhất tất cả mọi người chê cười chết hắn.
69 Hai bờ môi vừa chạm vào nhau, xúc cảm truyền thẳng đến trái tim. Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, đôi mắt đẹp mở to, nhìn thẳng Dung Cảnh. Trong đầu trống rỗng, tất cả suy nghĩ như biến mất, nàng muốn nhớ lại, muốn giãy dụa, muốn từ chối, nhưng lại không nhớ được gì, quên hết không còn một mảnh.
70 Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm thay thế chưởng quỹ bưng món ăn tới, nghe lời của hắn, hơi có chút im lặng. Nàng thoạt nhìn dễ bị người bắt nạt thế sao? Mặc dù thật sự là nàng bị tên Dung Cảnh kia bắt nạt.
71 Chưởng quỹ kia sợ Dạ Khinh Nhiễm bổ hắn, không nghĩ tới hắn ném ra bạc có trên người rồi đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, run rẩy cầm túi bạc trong tay, nhìn thoáng qua khách khứa trong lầu hóa thành pho tượng lâu như vậy rốt cục tỉnh hồn lại, xoay người run rẩy đi tới trước quầy cầm lấy bàn tính cùng sổ sách, cạch cạch một trận tính.
72 Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, gắng mãi mới không có bật cười, nghĩ tới Nam Lăng Duệ này hại người thật là vô song. Vân Hương Hà nhìn Nam Lăng Duệ vòng qua tiền viện chạy thẳng tới hậu viện, coi như là Vân vương phủ so với nhà hắn còn quen thuộc hơn, nàng muốn tức giận nhưng lại phát tác không được, chỉ đành phải vừa thẹn vừa hận nhìn thân ảnh hắn biến mất, quay đầu lại thoáng thấy bộ dạng Vân Thiển Nguyệt nghẹn cười, rốt cuộc nổi giận, quát to Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi đừng đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Người khác chẳng qua là muốn đùa ngươi thôi, ngươi cho rằng đám người Cảnh thế tử, Nhiễm tiểu vương gia, Duệ thái tử đều đối với ngươi có vài phần kính trọng sao? Nếu như ngươi không phải là đích nữ của Vân vương phủ, đoán chừng ai cũng sẽ không nhìn ngươi một cái.
73 Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt âm trầm nghe lời Thanh Thường nói, tuy rằng cửa phòng đang đóng, nhưng mùi thơm thức ăn từ bên ngoài phòng cứ từng đợt truyền đến.
74 Cái gì? Hắn lại muốn đi thượng thư phòng dạy thay? Vân Thiển Nguyệt nghe xong lời nói của Dung Cảnh, cả người đang ngồi nhảy vọt đứng lên, “Phanh” một tiếng vang nặng, đầu của nàng lập tức hung hăng đụng vào nóc xe.
75 Vân Thiển Nguyệt đi theo sau Dung Cảnh, vừa đi vừa giẫm đạp mặt đất, vừa thuận tiện xem xét cái đẹp đẽ của hoàng cung. Có thái giám cung nữ qua lại không ngớt, nhìn thấy hai người từ rất xa liền quỳ trên mặt đất thi lễ.
76 Vân Thiển Nguyệt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng lão hoàng đế, khóe miệng hung hăng run rẩy, nàng vốn là nhìn Dạ Khinh Nhiễm bằng ánh mắt thương hại chuyển sang mặc niệm đối với hắn.
77 Tất cả mọi người không nghĩ tới Dung Cảnh lại cho tan học sớm như vậy, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử đi học ở thượng thư phòng tới nay. Đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đem ánh mắt nhìn về phía thái tử Dạ Thiên Khuynh.
78 Sau khi Vân Thiển Nguyệt rời đi, trong đình hồ uyên ương phút chốc yên lặng. Sắc mặt Lãnh quý phi cực kỳ khó coi, nghĩ tới hôm nay để cho Vân Thiển Nguyệt rời đi dễ dàng như vậy thật sự quá tiện nghi cho nàng, nhưng mà ngày còn dài.
79 Vân Thiển Nguyệt đưa tay che cánh tay, gắng gượng đứng vững thân thể, nâng mắt thấy Dung Cảnh nhìn nàng, lập tức rống giận nói, “Nhìn cái gì? Ngươi có bệnh a? Không tránh ám khí của mình còn thay hắn tránh ám khí cái gì chứ?”Dung Cảnh há miệng, giọng hơi khàn, “Ngươi nói muốn giữ người sống thẩm vấn!”“Hắn chính là một cái đống phân người, đáng giá hơn ngươi sao? Thẩm vấn cái rắm!” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lại càng giận dữ, không nghĩ tới hắn lại là vì cái lý do này, nàng tức giận đến mức dùng cái tay nguyên vẹn còn lại nhặt lên một mũi tên trên mặt đất hai bước đã đi đến bên cạnh cái tên tử sĩ bị Dung Cảnh đá văng ra, hung hăng cắm trên cổ hắn, tử sĩ kia lập tức khí tuyệt, nàng quay đầu oán giận nói với Dung Cảnh: “Hiện tại ngươi cứu a? Ngươi lại cứu hắn? Ngươi có thể cứu sống hắn coi như ngươi thật sự bản lĩnh.
80 Lúc này Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh đã đi tới một con đường khác. Đường này là đường phố chính, mặc dù là buổi trưa, trên đường cái người đến người đi, phồn hoa hưng thịnh, tiếng rao hàng tiếng thét bên tai không dứt.