Hoàn Khố Thế Tử Phi Q.1 - Chương 77: Trở Lại Chốn Cũ
Chương trước: Q.1 - Chương 76: Có Thể Làm Quốc Mẫu
Tất cả mọi người không nghĩ tới Dung Cảnh lại cho tan học sớm như vậy, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử đi học ở thượng thư phòng tới nay. Đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đem ánh mắt nhìn về phía thái tử Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh cũng vẫn không ngờ tới Dung Cảnh sẽ giải tán học sớm như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ thấy thân ảnh Vân Thiển Nguyệt đuối theo Dung Cảnh chạy ra ngoài, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Nguyệt muội muội, chờ ta một chút!” Dạ Thiên Dục đang xem “ Chẩm uyên ương” thấy hưng phấn, thình lình bị Vân Thiển Nguyệt đoạt lại, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo.
Dạ Thiên Khuynh cũng đứng lên, vừa muốn rời đi, Tần Ngọc Ngưng ngồi bên cạnh hắn khẽ lên tiếng, “Thải tử điện hạ!”
Dạ Thiên Khuynh dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, một đôi mắt đẹp có chút bối rối bất lực nhìn Dạ Thiên Khuynh, vừa nãy Dung Cảnh nói một câu kia đối với nàng đả kích quá lớn, nàng nghĩ không ra biện pháp gì để có thể lật bài, nàng có thể dự đoán không tới ngày mai, những lời này sợ là cả thiên hạ đều biết. Như vậy vận mệnh sau này của nàng thật sự khó khăn.
Dạ Thiên Khuynh lần đầu thấy Ngọc Ngưng một bộ dáng mảnh mai bất lực, thoạt nhìn gần là động lòng người như thế, tâm tư hắn vừa động, cực kỳ phức tạp nhìn Ngọc Ngưng một cái, xoay người nhấc chân đi ra ngoài.
Ngọc Ngưng khuôn mặt trắng nhỏ nhắn trắng bệch buồn bã, nghĩ tới tình hình này sợ là thái tử điện hạ ra mặt, cũng không thu lại được lời nói của Cảnh thế tử.
“Tần tiểu thư, bản thái tử cũng muốn hồi phủ thái tử, thuận đường đi!” Dạ Thiên Khuynh đi tới cửa, bỗng nhiên nói với Tần Ngọc Ngưng.
Tần Ngọc Ngưng lại giật, mặc dù phủ thái tử và phủ thừa tướng là láng giềng, nhưng là Dạ Thiên Khuynh cho tới bây giờ sẽ không nói với nàng lời thuận đường như vậy, sắc mặt nàng vốn trắng bệch lại càng trắng hơn, thân thể cứng rắn ngừng run rẩy lại tiếp tục run rẩy.
“Ta là có chút quốc sự muốn cùng Thừa tướng thương lượng, thuận tiện đi phủ thừa tướng một chuyến!” Dạ Thiên Khuynh quay đầu lại nhìn Ngọc Ngưng một cái, thấy nàng đứng bất động, giải thích.
Ngọc Ngưng gật đầu một cái, nhấc chân đuổi theo Dạ Thiên Khuynh, hai người một trước một sau ra khỏi thượng thư phòng.
Dung Linh Lan nhìn Dạ Thiên Khuynh mang theo Ngọc Ngưng rời đi, khóe miệng nàng nở nụ cười nhạt, lạnh lùng hừ một tiếng. Từ ngày đó ở phủ thái tử nàng cũng Lãnh Sơ Li đánh một trận, mà Dạ Thiên Khuynh thờ ơ lạnh nhạt, nàng liền hiểu người nam nhân này thực lãnh huyết vô tình. Nàng khi đó tỉnh ngộ lại, nam nhân như vậy không đáng giá được nàng yêu, trước kia nàng còn cười nhạo Vân Thiển Nguyệt tuyệt tình với thái tử điện hạ Dạ Thiên Khuynh là ngu xuẩn, hôm nay nàng lại cảm thấy đó là cỡ nào sáng suốt. Từ nay về sau, nàng không bao giờ vọng tưởng gả vào phủ thái tử.
Người có thể đi thượng thư phòng không phải là hoàng tử công chúa thì cũng chính là con của trọng thần triều đình, bọn họ từ nhỏ liền thân ở giữa quyền lợi, đối với một số sự việc rất mẫn cảm, nghe được Dung Linh Lan cười lạnh, đều đồng loạt nhìn về phía nàng.
Dung Linh Lan thu hồi tầm mắt, không để ý tới mọi người, thu thập sách xong , nhấc chân đi ra ngoài.
“Dung nhị tiểu thư, chờ một chút!” Thất công chua gọi Dung Linh Lan.
“Thất công chúa chuyện gì?” Dung Linh Lan dừng bước, nhìn Thất công chúa. Nàng tự nhiên là biết Tần Ngọc Ngưng và Thất công chúa cùng với nhiều cái công chúa trong cung đều âm thầm yêu thế tử ca ca của nàng.
“Trong cung không có ý nghĩa, hôm nay lại là tan học sớm như thế này, người mời ta tới phủ ngươi chơi đi! Như thế nào?” Thất công chúa do dự một chút, nói lên yêu cầu, dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Dung Linh Lan tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, gật đầu một cái, “Nếu thất công chúa ở trong cung không thú vị, vậy thì đi tới nhà thần chơi đi! Nhà thần vẫn là có mấy phần thú vị!”
Thất công chúa vui mừng, vội vàng đi tới chỗ Dung Linh Lan. Hai người cùng đi ra khỏi thượng thư phòng.
Sau khi các nhân vật quan trọng liên tiếp rời đi, những người còn lại trong thượng thư phòng cũng không có lập tức rời đi, mà là tụ lại một chỗ cùng đàm luận. Từ hôm qua Vân Thiển Nguyệt ở đại hội Võ trạng nguyên xin chỉ gả, về sau xôn xao truyền đi Vân Thiển Nguyệt ngược đãi Cảnh thế tử, rồi đến hôm nay vừa tới thượng thư phòng Vân Thiển Nguyệt suýt nữa ngã nhào vào ôm Cảnh thế tử ngay trước mắt mọi người, sau lại là Lãnh Thiệu Trác bị Vân Thiển Nguyệt bẻ gãy tay, rồi đến Dạ Khinh Nhiễm bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, sau lại một câu “Tài như thế, có thể làm quốc mẫu” của Cảnh thế tử…vân vân. Những thứ này đã trở thành đề tài câu chuyện ọi người đàm luận. Trong lúc nhất thời mọi người đều kích động vô cùng.
Kinh thành Thiên Thánh thật lâu không có náo nhiệt như thế rồi, tựa hồ một tháng gần đây náo nhiệt càng ngày càng nhiều hơn!
Mà tiểu thái giám hầu hạ ở thượng thư phòng, cơ sở ngầm nằm vùng của các chủ tử cũng bận rộn việc của mình thời khắc chú ý nhất cử nhất động trong thượng thư phòng, trước tiên đem chuyện quan trọng xảy ra trong thượng thư phòng đều truyền đến tai chủ tử, nhất là câu Cảnh thế tử nói với Tần Ngọc Ngưng kia “Tài lớn như thế, có thể làm quốc mẫu”, không đến một chén trà thời gian, đã truyền khắp các ngóc ngách hoàng cung, không tới nửa canh giờ, các phủ đệ đại thần cùng dân chúng kinh thành Thiên Thánh ai ai cũng biết. Tốc độ cực nhanh, có thể so với điện báo điện thoại của thế kỷ hai mươi mốt.
Mà nhân vật chính Dung Cảnh đưa tới chuyện này, lúc này đang chậm rãi dạo bước tới cửa cung.
Chỉ thấy hắn vẫn như ngày thường, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, ưu nhã, ánh sáng mặt trời chiếu trên cẩm bào trắng của hắn, tựa như mây trắng ở phía chân trời nhẹ nhàng rớt xuống. Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, tựa hồ một câu nói kia có thể khiến người trong thiên hạ bị oanh động chẳng qua là hắn tùy ý ném ra một chiếc lông chim, nhẹ như hạt bụi, ở đáy lòng hắn không để lại chút dấu vết nào.
Vân Thiển Nguyệt đi theo sau Dung Cảnh, vừa đi vừa đá lẹt xẹt, nhìn nam nhân trước mặt rảnh rỗi chậm chạp mà đi không ngừng bĩu môi, đến bảy tám lần, người nọ vẫn không quay đầu lại, nàng không nhịn được đi nhanh hai bước ghé sát vào hắn, thần thần bí bí mở miệng, “này, đại mỹ nhân có tài có mạo ngươi cứ như vậy mà đem nàng giao cho ngươi khác, người thật nhẫn tâm? Không phải là ngươi không biết tiểu mỹ nhân kia vẫn tâm tâm niệm niệm ngươi chứ!”
Dung Cảnh cũng không thèm nhìn đến Vân Thiển Nguyệt, làm như không nghe thấy lời của nàng.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi, “Ngươi nói một câu như thế có thể đẩy nàng xuống địa ngục a! Không thích người ta thì không thích người ta, làm sao ngươi cứ lòng dạ hiểm độc như vậy. Tiểu mỹ nhân kia hôm nay đoán chừng trong lòng khóc như thế nào đâu!”
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, ngay cả một cái ánh mắt cũng không nghiêng mắt nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng Dung Cảnh nhất thời không cam lòng, oán hận nói: “Vô tình vô nghĩa!”
Dung Cảnh dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt đạm mạc vỡ tan tành ra một tia màu đen, đuôi lông mày hắn chau lại, thanh âm lạnh lùng, “vị trí quốc mẫu cũng không phải là người nào cũng có bản lĩnh làm, nhất là ngươi nữ nhân quần áo lụa là ngu dốt này làm không được. Tần Ngọc Ngưng có tài mà không cần, chẳng phải là đáng tiếc? Ta đây là đang giúp nàng. Nàng khóc cái gì, cao hứng mới đúng.”
“Nàng sẽ cao hứng?” Vân Thiển Nguyệt bĩu môi. Nữ nhân kia rõ ràng một lòng buộc trên người lòng dạ hiểm độc này mà!
“Ta xem nàng cũng Dạ Thiên Khuynh tính tình tương đối hợp nhau, cũng chưa hẳn không thể.” Dung Cảnh tiếp tục đi về phía trước, thờ ơ nói: “Ta không biết từ khi nào ngươi cùng Tần tiểu thư lại có thể tốt như vậy, đến mức bất bình thay nàng.”
Thì ra là thấy Tần Ngọc Ngưng cùng Dạ Thiên Khuynh tính tình tương đối hợp nhau a! Nói như vậy hắn cũng là nhìn thấy một màn kia rồi? Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt, khóe miệng không tự chủ được kéo lên lại hạ xuống, bẹt miệng, tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, không để ý tới cười nhạo của hắn lại ghé sát vào hắn, thần thần bí bí nói: “Hôm nay ngươi nói ra câu này, lão hoàng đế sợ là không bỏ qua nàng, mọi người khác cũng không dám cưới nàng, chỉ có thể gả cho hoàng gia rồi. Cho dù nàng vẫn thích ngươi cũng nhất định là không thể gả vào phủ đệ của ngươi. Trừ phi ngươi làm hoàng thượng mới có thể cưới nàng. Ngô, nếu là nói như vậy….”
“Khẩu không che đậy! Nơi này là hoàng cung!” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, cảnh cáo nói.
Vân Thiển Nguyệt im bặt, nghe được phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, nàng lập tức ngậm miệng quay đầu lại nhìn, thấy là Dạ Thiên Dục, nàng tức giận nói: “Chạy cái gì mà chạy? Ban ngày phía sau có quỷ đuổi theo ngươi sao?”
Dạ Thiên Dục đuổi theo không nghĩ tới trực tiếp hứng lấy câu mắng của Vân Thiển Nguyệt, hắn dừng bước nhìn nàng, đầu óc còn mơ hồ hai trượng, “Nguyệt muội muội, ta không nhớ rõ là ta trêu chọc ngươi a?”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không nói đạo lý nói: “Ngươi đã trêu chọc ta rồi! mau mau cách xa ta một chút!”
Dạ Thiên Dục lại càng mơ hồ hắn như thế nào chọc vị đại tiểu thư này rồi. Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút, cũng không có a, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, hắn cau mày nói: “Nguyệt muội muội, ta nơi nào chọc ngươi? Ngươi cũng phải nói cho ta để ta còn biết. Ta thật không biết nơi nào thì chọc ngươi.”
“Ngươi….Ngươi nói ta khoác loác, ta mất hứng, muốn xem quyển sách này sao? Không có cửa đâu!” Vân Thiển Nguyệt trong lúc nhất thời không tìm được cớ gì, trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới Dạ Thiên Dục nói nàng khoác loác, lập tức đưa vào dùng. Còn rung cái giỏ, quơ quơ quyển “Chẩm uyên ương” ở trên cùng kia, nàng hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Dạ Thiên Dục nhất thời dở khóc dở cười, nhấc chân đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt muội muội, ngươi cũng quá mang thù đi?”
“Chớ đi theo ta, cơn giận còn chưa tan đâu!” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu đuổi người, lúc này ngang ngược giống như một thiên kim tiểu thư điêu ngoa.
“Vậy ngươi đưa quyển sách kia cho ta xem, ta liền không theo ngươi!” Dạ Thiên Dục nhân cơ hội yêu cầu. Lại bổ sung: “Ta bảo đảm sau này sẽ không nói ngươi khoác loác nữa! Có được hay không?”
“Ngươi ngày mai còn đến đi học không?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước hỏi Dạ Thiên Dục.
“Đến!” Dạ Thiên Dục gật đầu một cái.
“Vậy được, cái này ngươi chịu trách nhiệm giữ cho ta, bao gồm cả quyển sách kia.” Vân Thiển Nguyệt lập tức đem giỏ sách đang xách trên tay nhét vào tay Dạ Thiên Dục, ngày nào nàng cũng xách theo, thật sự mệt nhọc. Có người nguyện ý ra sức, cớ sao mà không làm a!
Dạ Thiên Dục vốn định kháng cự, nhưng vừa nhìn thấy “Chẩm uyên ương” cũng nằm bên trong, lập tức gật đầu, rất là thống khoái mà đáp ứng, “được! Ta giữ cẩn thận cho ngươi.” Dứt lời, hắn dường như sợ Vân Thiển Nguyệt đổi ý, cầm lấy giỏ sách xoay người rời đi mất dạng.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, nghĩ tới người này nhất định là từ nhỏ ở cùng tên Dạ Khinh Nhiễm kia, cũng nhiễm tính tình cà lơ phất phơ, mặc dù thâm trầm một chút không sáng sủa như Dạ Khinh Nhiễm, phẩm hạnh có chút nghiêng lệch một bụng mưu ma chước quỷ, nhưng cũng không phải là khiến người chán ghét như vậy, ít nhất so với Dạ Thiên Khuynh thuận mắt hơn chút, nàng vừa quay sang, thình lình cánh tay trầm xuống, cúi đầu, chỉ thấy hộp sách của Dung Cảnh nằm ở trên tay nàng, mặt nàng tối sầm, ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, “Ngươi không có tay sao?”
Dung Cảnh liếc nàng một cái, “Ngươi mỗi ngày ngồi xe ngựa ta, một chút chuyện nhỏ này có phải nên ra sức chút hay không?”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, xách hộp sách của Dung Cảnh đi thẳng về phía trước. Nàng làm sao lại quên một gánh nặng vừa đi còn có một gánh nặng đang chờ nàng? Hơn nữa cái gánh nặng này còn là đương sự người lạ chờ gần, là đi không được. Nàng có chút căm giận.
Hai người không nói lời nào, đi thẳng về phía trước.
Đi qua chỗ rẽ, Vân Thiển Nguyệt liền thấy phía trước cách đó không xa có một ma ma, ma ma này nàng biết, là Tôn ma ma hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, hôm đó lúc nàng mới tới Dạ Thiên Dục lôi kéo nàng đi Quan Cảnh Viên, chính là cái Tôn ma ma này nửa đường tới đón bọn họ. Nàng thấy Tôn ma ma đứng ở đó, đang nhìn bên này, thoạt nhìn là bộ dạng đã đợi lâu. Ánh mắt không khỏi híp híp.
Dung Cảnh dừng bước, không quay đầu lại, như không có việc gì nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tôn ma ma sợ là phụng mệnh hoàng hậu tới mời ngươi. Ta đợi ngươi ở cửa cung.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, quả quyết nói: “Không đi! Nàng mời ta tại sao ta liền phải hấp tấp chạy đến?” Nàng cũng không quên chuyện vị bác tốt kia muốn nhốt nàng vào Hình bộ Thiên lao. Lúc mới tới sợ hãi khắp nơi, nàng cả đời cũng không quên được.
“Ngươi không đi sợ là không được, cãi ý chỉ Hoàng hậu nương nương, sẽ trở thành đầu đề câu chuyện.” Dung Cảnh nói.
“Ta còn sợ đầu đề câu chuyện?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, xem thường.
“Có lẽ ngươi đi không chừng sẽ có chỗ tốt.” Dung Cảnh thanh âm cực mỏng, chỉ có hai người nghe được.
“Hử?” Vân Thiển Nguyệt ánh mắt sáng lên, “Chỗ tốt gì?”
“Ngươi không đi nơi nào sẽ biết!” Dung Cảnh liếc nàng một cái.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu là có chỗ tốt nàng tự nhiên sẽ đi. Thấy Dung Cảnh không hề để ý tới nàng nữa, nàng tự đánh giá cẩn thận, nhưng trong đầu rỗng tuếch, cũng không nghĩ ra vì sao, lại nói với Dung Cảnh: “Này, nói rõ một chút, nếu không ta không đi.”
“Ngươi không đi sẽ không lấy được chỗ tốt, có liên quan gì tới ta đâu?” Dung Cảnh nhẹ nhàng ném ra một câu.
C.77.1
Xem tiếp: Q.1 - Chương 78: Ám Sát Liên Hoàn