21 Lý Vân quyết định muốn giết gà dọa khỉ, cho nên hạ thủ không chút lưu tình. “Vân Thiển Nguyệt, tiện nhân nhà ngươi! Ngươi buông. ” Đại tiểu thư kia đau đến hét lên.
22 Thân thể bà vú khẽ run rẩy, miệng ngập ngừng, ánh mắt trợn to, càng thêm khiếp sợ nhìn Lý Vân không dám tin. Lý Vân hất nàng ra, đi vào trong nhà, vừa đi vừa hướng Thải Liên đang ngây người phân phó, “Chủ sự phòng này sau này do ngươi quản.
23 Ngày thứ hai, vào lúc canh ba, Thải Liên đã đi vào gọi Lý Vân rời giường. Lý Vân ngủ mơ mơ màng màng, đưa tay gạt Thải Liên đi, trở mình, buồn ngủ nồng đậm nói: “Đi chơi đi, đừng quấy rầy ta.
24 Vân Thiển Nguyệt trấn định khiến cho lòng khẩn trương sợ hãi của Thải Liên không khỏi lắng xuống, không tự chủ mà theo sát nàng đi ra ngoài, nghĩ Phượng trắc phi mà thật muốn trừng phạt tiểu thư …, động tĩnh lớn như vậy, lão Vương Gia tự nhiên sẽ biết được.
25 Phượng trắc phi vừa dứt lời, những ẩn vệ của vương phủ kia lập tức tuân lệnh, xông lên phía trước bắt Vân Thiển Nguyệt. “Tiểu thư. . . . . . ” Thải Liên bị doạ sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể thoáng cái mềm nhũn.
26 Không lâu sau, Thải Liên thở hổn hển chạy trở lại. “Tại sao trở về rồi?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hỏi. Thải Liên lập tức nói: “Tiểu thư, mấy người hầu tùy thân của Phượng trắc phi đã đi bên hồ.
27 Nhìn sắc mặt và ngữ điệu của lão Vương Gia thì Phượng Hoàng chân kinh có vẻ rất lợi hại. Nhưng nàng lại dễ dàng bị Tứ hoàng tử bắt được tay rút không ra, mà những nữ nhân kia nói nàng là công phu mèo cào, chính nàng trừ cảm giác nhẹ nhàng chút ít, cảm giác gì cũng không có, có lợi hại như vậy sao? Vân Thiển Nguyệt rõ ràng không tin.
28 Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, khá lắm Phượng trắc phi! Thế mà lại nảy ra một chiêu này!“Phượng Nhi!” Vương gia giật mình, vội vàng ra tay kéo Phượng trắc phi.
29 Vân Thiển Nguyệt nhìn Phượng trắc phi thẳng sống lưng trước mặt lão Vương Gia, trong lòng cười lạnh. Vua cũng thua thằng liều! Hôm nay gọi tất cả mọi người trong phủ dính dáng tới chuyện này tới trực tiếp nói chuyện hôm qua và hôm nay, chủ nhân thân thể này đoán chừng không được ưa ở trong phủ này, mà Phượng trắc phi đã xây dựng ảnh hưởng lâu dài, thoạt nhìn là nàng chịu thiệt.
30 Phượng trắc phi thấy thái tử điện hạ đưa thái tử trắc phi đến vốn là vui mừng, khi thấy Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt nhất thời khó coi. Chuyện hôm qua ở trong hoàng cung Nhiễm Tiểu vương gia và Cảnh thế tử đồng loạt ra tay bảo vệ Vân Thiển Nguyệt đã được lưu truyền xôn xao.
31 Phượng trắc phi thấy Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa nhìn sắc mặt nàng, cả khuôn mặt khuôn mặt lập tức dữ tợn. Cái nha đầu chết tiệt kia từ khi nào cũng làm ra vẻ rồi? Vẻ mặt kia rõ ràng là đang tỏ vẻ ủy khuất, nàng làm sao mà bị ủy khuất? Từ hôm qua đến hôm nay rõ ràng nàng không hề chịu thiệt nửa điểm, ngược lại là Hương Hà, lại còn ném nàng vào trong hồ.
32 Vân Thiển Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, cái gì gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo? Cứ nhìn tình hình hiện thời của Thái tử trắc phi là hiểu được!“Đúng a! Thái tử trắc phi thật đúng là lợi hại a! Nghĩ tới trên dưới Thiên Thánh chúng ta còn không ai có khả năng chân không bước ra khỏi nhà cũng theo dõi được nhất cử nhất động của người khác.
33 Vân Vương gia nghe Dạ Khinh Nhiễm nói lại nhìn Dạ Thiên Khuynh. Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn không nhìn hắn, trong lòng không khỏi bị phiền não đè nén, gật đầu, “Cũng tốt!”“Tốt! Thái tử mời, Tiểu vương gia mời” Vân vương gia thi lễ với hai người, lấy thân phận của chủ nhân bước trước ra khỏi cửa phòng.
34 Trong đôi mắt già nua của Lão Vương Gia hiện lên một tia kinh ngạc, lão cúi đầu nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt. Dường như nhìn rất lâu, mới thu hồi tầm mắt, như đắc ý, lại như thương cảm thở dài nói, “Quả nhiên đây mới là cháu gái của lão đầu tử ta!”Vân Thiển Nguyệt đã sớm đi gặp Chu công, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khuỷu tay, đều đều vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt.
35 Dạ Thiên Khuynh nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm, híp híp mắt, đi theo sau hắn vào phòng. Vân vương gia coi như chấp nhận, cũng đi theo sau hai người vào phòng.
36 Vân Thiển Nguyệt ngủ một giấc liền ngủ suốt hai ngày đêm. Rốt cục cuối cùng tỉnh lại, là bị đói tỉnh. Nàng mở mắt chỉ thấy Thải Liên cùng hai tiểu nha đầu còn có một mama đứng ở bên giường nàng lo lắng nhìn nàng.
37 Vân Thiển Nguyệt dứt lời, trong lòng bốn người Thải Liên khiếp sợ không khỏi ngước nhìn nàng. “Tại sao? Đều nhìn ta như vậy làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên, Triệu mama, Thính Vũ, Thính Tuyết.
38 Hiện tại? Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt nhìn Vân Mộ Hàn. Nàng còn chưa đồng ý nha!“Lúc ta đi thỉnh an gia gia, gia gia bảo ta hảo hảo dạy muội. Mấy ngày nữa gia gia sẽ kiểm tra việc học của muội.
39 Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Mộ Hàn cố định ở bàn tay mà Vân Thiển Nguyệt che miệng, bày tay kia trắng nõn nhỏ nhắn, như bạch ngọc. Hắn khẽ ngước mắt, chỉ thấy con ngươi nàng xoay tròn, cực kỳ linh động.
40 Vân Mộ Hàn đi rồi mà quay lại thật sự làm cho Vân Thiển Nguyệt có cảm giác ngoài ý muốn, nàng thấy hắn mặt đen nhánh trong lòng phát run. Vội vàng để tay đã muốn cứng đờ xuống, ngượng ngùng cười cười với hắn “Ca ca, huynh không phải là đi rồi sao? Tại sao lại trở lại?”Vân Mộ Hàn nhìn chằm chằm nàng, nhất thuận bất thuận.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Năng
Số chương: 50