Thật ra không chỉ mình Lục Nguyên, bất cứ đệ tử trung tâm nào trong kiếm đạo thụ đều nhảy ra ngoài hết, trng đó bao gồm Đồ Cương, Nguyệt Phương Hoa, những đệ tử trung tâm bình thường bế quan ít khi xuất hiện, cũng bao gồm Kiếm Ngục, cường giả nổi danh đã lâu, bao gồm đám Hiên Viên Lệnh.
Trong đó răng Hiên Viên Lệnh run lập cập, gã không có bệnh run rẩy nhưng kiếm khí quá mức cường đại, cường đến không thể tưởng tượng, đè ép gã chỉ có nước răng kêu lanh cách.
Tất cả mọi người đều nhìn hướng phát ra kiếm khí.
Đó là một vật giữa bầu trời.
Vật đó càng tới càng gần, mọi người rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà tỏa ra kiếm khí kinh nguiwf như vậy! So với bất cứ kiếm khí của ai trên kiếm tu tinh thần thì mạnh hơn nhiều.
Rốt cuộc, mọi người thấy vật đó.
Là một phong thư!
Đó là ai, chỉ một lá thư mà làm được đến mức này, có kiếm khí cường đại như vậy.
Phong thư bay thẳng hướng Lục Nguyên, hắn lấy làm lạ. Lá thư cuối cùng rơi vào tay Lục Nguyên, hắn xem bên trên lá thư có ba chữ to như rồng uốn xà lượn.
'Kiếm Chi Tử', Lục Nguyên thầm kinh ngạc, đây là lá thư Kiếm Chi Tử gửi đến.
*Bùm!*
Kiếm khí bùng nổ, xuất hiện trước mặt Lục Nguyên là vài hàng chữ to.
'Dám giết trợ thủ Kiếm Tuệ của ta, to gan lắm. Lục Nguyên, ta cho ngươi tám năm, sau tám năm ngày này ứng ước chiến của ta, Kiếm Chi Tử.'
Ước chiến!
Kiếm Chi Tử ước chiến!
Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lục Nguyên. Trước đó không lâu Lục Nguyên là người đứng nhất kiếm tu tinh thần, khí thế đè đầu Kiếm Ngục, nhưng bây giờ Kiếm Chi Tử đưa ra thư khiêu chiến thì tất cả đệ tử trung tâm đều cho rằng Lục Nguyên tiêu chắc rồi. Không sai, bây giờ Lục Nguyên đúng là đứng đầu kiếm tu tinh thần, nhưng dù có là người số một kiếm tu tinh thần thì bị Kiếm Chi Tử khiêu chiến coi như xong đời.
Kiếm Chi Tử, bách chiến bách thắng, là một trong Khí Vận Thất Tử.
Cái gọi là Kiếm Ngục, Kiếm Tuệ, Kiếm Ma, Kiếm Tham không xứng cả xách giày cho Kiếm Chi Tử. Bởi vì, đó là Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên có mạnh hơn thì sao chứ, đối mặt Kiếm Chi Tử chỉ có nước thua thôi.
Xem ra Kiếm Tuệ đúng là bị Lục Nguyên giết chết, đáng tiếc giết gã là nước cờ sai lầm của hắn, chẳng ngờ chọc vào Kiếm Chi Tử.
Tức là nói sau tám năm Lục Nguyên chết chắc, không có một con đường sống.
Phong thư khiêu chiến của Kiếm Chi Tử viết bá khí hùng hồn, khinh rẻ bất cứ ai.
Gã đúng là có tư cách coi khinh tất cả, vì gã là Kiếm Chi Tử.
Chỉ một phong thư khiêu chiến đã có áp lực vô tận.
Áp lực to lớn ập hướng Lục Nguyên, đối mặt áp lực như núi này môi hắn nhếch lên!
Số tự kiếm ứng đối thật ra là tám.
Có lẽ khó mà giải thích nhưng nó quái dị như vậy đấy.
Kiếm Đạo Bát Cực.
Chữ phong tách biệt bốn hướng, một hướng là tám phần.
Khí vận kiếm đạo kỷ nguyên trước của kiếm ý quái vật cũng là tám đạo.
Duyên phận của kiếm và bát khó mà phân chia.
Kiếm Chi Tử nhất ngôn nhất hợp, hợp đại đạo kiếm đạo khiêu chiến là tám năm sau.
Bên cạnh có tiếng bàn tán xôn xao, đều nói về tám năm sau Lục Nguyên chết chắc, dù gì đối mặt Kiếm Chi Tử không có một chút cơ hội thắng. Kiếm Chi Tử là mạnh nhất, một trong Khí Vận Thất Tử.
Trong tiếng xì xầm, khóe môi Lục Nguyên cong lên, nụ cười ngày càng lớn, cuối cùng biến thành cười to.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Lục Nguyên cất tiếng cười to.
Bên cạnh đang thảo luận về Lục Nguyên chết chắc, tám năm sau sẽ chết, kết quả phát hiện hắn không hề sợ hay nhát gan, còn cất tiếng cười làm đám người đứng xem thầm nhủ, chắc không phải dưới áp lực lớn của Kiếm Chi Tử ép Lục Nguyên điên rồi đi? Bị hù phát điên rồi, chứ nếu là người bình thường thì lúc này cười to không nổi đâu.
Nhưng dưới áp lực to lớn của Kiếm Chi Tử bị hù điên thì không có gì mất mặt.
Đây là chuyện rất bình thường.
Vì ba chữ Kiếm! Chi! Tử! Đại biểu là vô thượng quyền uy.
Đừng nhìn Hiên Viên chí tôn là đệ nhất chí tôn nhưng trong lòng mọi người, Kiếm Chi Tử còn cao hơn cả Hiên Viên chí tôn.
Lục Nguyên tiếp tục cười to:
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Lục Nguyên chẳng hề thấy sợ, vô cùng vui sướng.
Kiếm Chi Tử, lần đầu tiên mình nghe cái tên này là khi nào, phải rồi, lúc ấy mình ở Tấn quốc, trường sinh kỳ. Nghe danh tiếng của Kiếm Chi Tử, biết là cường giả khí vận kiếm đạo mạnh nhất, chân chính thiên tài kiếm đạo số một! Khi đó mình lấy Kiếm Chi Tử làm mục tiêu, nhưng cho đến nay chưa từng tới gần Kiếm Chi Tử. Đến trung ương thiên triều rồi phát hiện Kiếm Chi Tử cách mình càng xa xôi.
Tham gia Kiếm Môn, cùng Kiếm Chi Tử chung một môn phái.
Nhưng Kiếm Chi Tử quá xa xôi, cao cao tại thượng, cao không thể với tới.
Đầu tiên mình tranh với Hiên Viên, rồi đấu với Kiếm Đạo Bát Cực, nhưng đến đây là ngừng, không có tư cách khiêu chiến với Kiếm Chi Tử.
Bởi vì chênh lệch rất xa xôi, Kiếm Chi Tử đã từng giết người chí tôn.
Bây giờ rốt cuộc thấy uy phong của Kiếm Chi Tử.
Một phong thư phát ra kiếm khí còn mạnh hơn cả mình!
Kiếm Chi Tử quá mạnh!
Lục Nguyên cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nếu mạnh vậy thì đấu đi.
Tám năm ngắn ngủi, muốn thắng Kiếm Chi Tử không phải dễ, nhưng nếu đã khiêu chiến tới cửa thì mình tiếp nhận. Nếu không có cả can đảm nhận khiêu chiến thì mình không cần lăn lộn nữa.
Lục Nguyên cười to nói:
- Được, Kiếm Chi Tử, tám năm sau chúng ta chiến! Để ta xem thử rốt cuộc ngươi mạnh bao nhiêu!
Lục Nguyên vô cùng khí khái, hào tình hùng ý!
Điên rồi! Điên rồi! Lục Nguyên thật sự điên, dám khiêu khích Kiếm Chi Tử, hắn quả niên bị Kiếm Chi Tử buộc điên. Kiếm Ngục nhìn hướng Lục Nguyên, hay cho Lục Nguyên. Dù Kiếm Ngục là mạnh nhất trong Kiếm Đạo Bát Cực nhưng không có can đảm khiêu chiến Kiếm Chi Tử, chỉ điểm này thì hắn đã mạnh hơn gã. Nhưng Kiếm Ngục biết Lục Nguyên là đi chịu chết, tuyệt đối không có chút đường sống.
Náo nhiệt rồi cũng có lúc tàn, đương nhiên người trở về lập tức xôn xao tin tức rung động lòng người. Tám năm sau Kiếm Chi Tử khiêu chiến Lục Nguyên, tươi sống bóp chết hắn.
Đám Thái Sử Không vẻ mặt rầu rĩ, họ lạc quan không nổi. Dù Lục Nguyên có bản lĩnh lật trời nhưng đối mặt Kiếm Chi Tử thì sao có một phần cơ hội thắng đây. Đó là Kiếm Chi Tử, một sự tồn tại cường đại đến không thể tưởng tượng.
Trong đó thong dong nhất chỉ mình Lục Nguyên.
Lục Nguyên trở về sân của mình, định tìm chút kiếm pháp luyện tập, tám năm sau sẽ quyết chiến cùng Kiếm Chi Tử, trước tiên tu luyện đã, không thì địch không lại Kiếm Chi Tử.
Nhưng Lục Nguyên chợt giật nảy mình.
Bởi vì hắn lờ mờ cảm giác trong sân có một người, dù cảm giác tồn tịa mờ nhạt nhưng hắn vẫn nhận ra được.
- Là vị nào đại giá quan lâm, cần gì núp núp ló ló?
Lúc này trước mặt Lục Nguyên bỗng xuất hiện một người, người đó cao gầy, râu tóc bạc phơ, mặt ủ mày chau.
Kiếm Chủ!
Lục Nguyên lập tức hành lễ nói:
- Tham kiến Kiếm Chủ!
- Không cần đa lễ.
Kiếm Chủ giơ tay nói:
- Ta đến tìm ngươi vì thư kiêu chiến của Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên mời Kiếm Chủ ngồi.
Kiếm Chủ ngồi xuống, nói:
- Thật ra thư khiêu chiến này ta đã sớm biết, có lẽ ngươi sẽ hiểu ta tại sao không ngăn cản, rất đơn giản, ta ngăn không được. Vốn Kiếm Chi Tử là muốn lập tức khiêu chiến với ngươi, giết chết ngươi. Đích thực trong môn quy không thể giết hại đồng môn.
- Nhưng môn quy, quy tắc chỉ là thứ trói buộc người bình thường, yếu ớt, đối với cường giả tuyệt đối nghịch thiên thì hạn chế không được. Nếu nói môn quy của Kiếm Môn hoàn toàn hạn chế Kiếm Chi Tử là không thể nào.
Kiếm Chủ cười khổ nói:
- Môn chủ như ta tuy hơi yếu thế nhưng dù gì là môn chủ đương thời của Kiếm Môn, vậy nên dù là Kiếm Chi Tử nhiều ít chừa chút mặt mũi cho ta. Hắn vốn muốn giết ngươi ngay nay đổi thành khiêu chiến tám năm.
- Đương nhiên khiêu chiến tám năm là khích lệ với ngươi, giờ xem ra ngươi không sợ hãi, tốt lắm.
Không biết từ khi nào trong tay Kiếm Chủ xuất hiện một chén trà.
- Ngoài ra muốn giải thích sơ thế cục Kiếm Môn hiện tại cho ngươi. Chắc ngươi lấy làm lạ là tại sao Kiếm Chủ như ta yếu thế, Hiên Viên chí tôn mạnh mẽ như vậy.
Kiếm Chủ thở dài nói:
- Đây không phải ta đùa với Hiên Viên Vọng, ta chơi không nổi.
- Ta làm Kiếm Chủ không mạnh mẽ được đương nhiên có liên quan đến bị thương trong tay Pháp Hoàng Đế Tử. Còn lý do khác là bởi vì cách cục Kiếm Môn. Kiếm Môn chỉ là một Vô Thượng Đại Giáo, theo lý thì trong trung ương thiên triều Vô Thượng Đại Giáo thế này không mấy ngàn cũng có vài trăm, không có gì lạ cả, nhưng cố tình kỷ nguyên trước là kiếm kỷ nguyên, khiến Kiếm Môn trong Vô Thượng Đại Giáo không bình thường.
- Đầu tiên Kiếm Môn chúng ta trên danh nghĩa là pháp cổ văn minh thống trị, tất nhiên Kiếm Môn chúng ta ở biên duyên pháp cổ văn minh nên mức thống trị không quá lớn, cơ bản hơi tự do. Chúng ta tuyệt đối không dám thoát khỏi pháp cổ văn minh thống trị, bởi vì giản chi văn minh.
- Giản chi văn minh là một trong ba mươi văn minh bình thường, còn có sâu xa với Kiếm Môn chúng ta.
- Nghe nói phó chủ giản chi văn minh xuất thân là một phó chủ văn minh kỷ nguyên kiếm, cũng có thể sống sót trong đại kiếp nạn kỷ nguyên băng diệt, rồi yếu đến cấp bậc thiên tôn cảnh không khả năng sống sót. Phó chủ giản chi văn minh vốn là luyện kiếm, nhưng nghe nói sau đó phản bội kiếm đạo, chính vì phản bội kiếm đạo mà gã mới sống tiếp được.
- Giản kiếm đồng nguyên.
Kiếm Chủ nói:
- Cùng kiếm tương đồng là thiết giản, không lưỡi có bốn góc, ngôn phương lăng tự dã.
- Phó chủ giản chi văn minh luôn mưu đồ trọng bảo trấn môn của Kiếm Môn chúng ta, nghe nói tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển là vật gã mơ ước. Nếu thoát khỏi pháp cổ văn minh thống trị thì e rằng ngày thứ hai đã bị giản chi văn minh diệt môn cướp bảo rồi. Cố tình chúng ta có pháp cổ văn minh thống trị, mấy năm trước Kiếm Linh Đế Cơ tham gia vào Kiếm Môn tu hành, khiến giản chi văn minh không dám cứng rắn cướp.
Kiếm Chủ nửa cười nửa không nói:
- Đây là thế giới sau lưng mặt phải, nhiều việc âm u, Kiếm Linh Đế Cơ tiến vào Kiếm Môn không phải chuyện đơn giản.
- Vậy nên giản chi văn minh không dám cứng rắn cướp, gã không có gan tranh với cổ văn minh. Tuy văn minh rất mạnh nhưng so với cổ văn minh thì vẫn cách biệt rất xa, nhưng gã dám làm mềm. Kết quả phái người xâm nhập vào, trong thái thượng trưởng lão Kiếm Môn có không ít người đầu hướng giản chi văn minh. Dù gì giản chi văn minh là con đường tương lai rất tốt cho người dùng kiếm. Giản kiếm đồng nguyên có sức hấp dẫn quá lớn với với người dùng kiếm chúng ta. Một khi tu được cách này, biến thành dùng giản thì có thể không bị bản kỷ nguyên áp chế.
- Nói đơn giản là phái Hiên Viên chí tôn cơ bản là người giản chi văn minh, hơn nữa trong thái thượng trưởng lão có không ít người ủng hộ phái Hiên Viên chí tôn.
- Cái gọi là thái thượng trưởng lão tức người thế giới cảnh, Kiếm Môn chúng ta dù chỉ là Vô Thượng Đại Giáo nhưng ít nhiều vẫn có một ít thế giới cảnh.
- Hiên Viên bành trướng, nói trắng ra là giản chi văn minh ăn mòn nội bộ Kiếm Môn chúng ta.
- Đương nhiên nếu nội bộ Kiếm Môn chỉ như vậy thì không có gì, cố tình còn có thái cổ văn minh. Thái cổ văn minh từng giây phút muốn quét sạch tất cả người dùng kiếm, dù chúng ta có pháp cổ văn minh bảo vệ nhưng thái cổ văn minh muốn ký kết một ít điều kiện bất bình đẳng với chúng ta, Kiếm Môn thế mới sinh tồn được.
Kiếm Chủ nói xong thở dài.
Lục Nguyên thế mới biết hóa ra Kiếm Môn có thế cục phức tạp đến vậy.
Hai cổ văn minh pháp cổ văn minh, thái cổ văn minh.
Một văn minh bình thường, giản chi văn minh.
Nhiều thế lực cấp văn minh cuốn vào, vậy thì Kiếm Chủ muốn mạnh mẽ cũng làm không được.
Có thể nói dưới tình huống này, Kiếm Chủ đem khiêu chiến của Kiếm Chi Tử từ lập tức biến tám năm đã là không dễ.
Tình này, ta nhận.
Thời gian tám năm!
Mình chắc chắn sẽ cố gắn tu hành, tám năm sau thắng Kiếm Chi Tử.
Kiếm Môn khó khăn như vậy, thế thì kiếm của ta sẽ mở ra kiếm vô thượng đại đạo.
Khiến sau này người dùng kiếm không đến mức khó khăn như thế.
Giản chi văn minh!
Văn minh này là một văn minh bình thường.
Đương nhiên coi như là văn minh bình thường cũng lợi hại hơn Vô Thượng Đại Giáo rất nhiều.
Giản chi văn minh có Giản Vân Sầu là một nhân vật khá nổi tiếng.
Xưng là đệ nhất trí giả Thiên Châu, tức là nói trong một đại châu người này tính toán cao siêu nhất. Người này có ngoại hiệu gọi là quỷ khóc thần sầu, ý là quỷ thần đụng phải người này đều sẽ rầu. Thực lực của Giản Vân Sầu chỉ là sơ thế giới cảnh, chưa đến cảnh giới thiên tôn khiến người thấy cao không thể với tới.
Nhưng thời nay không phải dùng sức mạnh là giải quyết mọi thứ.
Cần có đầu óc, Giản Vân Sầu là người nhờ vào đầu óc sống.
Hơn nữa người này còn có một thân phân, là sư phụ của Kiếm Tuệ. Kiếm Tuệ, mặt ngoài là người của Kiếm Môn. Nhưng giản chi văn minh sớm xâm nhập vào Kiếm Môn, ngoài mặt sư phụ của Kiếm Tuệ là Hiên Viên chí tôn nhưng sư phụ chân chính là Giản Vân Sầu. Kiếm Tuệ có môn tính kế đều học từ Giản Vân Sầu, nhưng lấy bản lĩnh của Kiếm Tuệ thì kém xa quỷ khóc thần sầu Giản Vân Sầu nhiều lắm. Giản Vân Sầu diện mạo tuấn tú, mặt tái nhợt thậm chí trắng bệch, chân mày lá liễu, đôi mắt phượng.
- Kiếm Tuệ đã chết.
Nhận được thư đến từ Kiếm Môn, Giản Vân Sầu mỉm cười.
- Kiếm Tuệ chết không là gì.
Giản Vân Sầu nói:
- Nhưng cố tình đánh chết Kiếm Tuệ là Lục Nguyên, tiềm lực trên cả Kiếm Đạo Bát Cực, đuổi sát Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử muốn chờ tám năm mới giết Lục Nguyên, tiếc rằng ta không thích chờ. Đối với Lục Nguyên có tiềm lực to lớn như vậy, thời gian tám năm có quá nhiều biến số.
- Cố tình biến số này là kẻ cuồng nhiệt kiếm đạo, không thích hợp chúng ta nắm giữ Kiếm Môn, được đến báu vật trấn phái và tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển của Kiếm Môn.
Giản Vân Sầu nhướng mày:
- Đương nhiên không thể phái người giản chi văn minh chúng ta đi. Cỡ như Kiếm Ngục đặt ở giản chi văn minh là đỉnh cấp, Kiếm Ngục không thắng được thì đệ tử của chúng ta sẽ rất khó.
Giản Vân Sầu mỉm cười nói:
- Báo cho thái cổ văn minh đi, nói ra xuất hiện một người có tư chất hơn xa Kiếm Đạo Bát Cực xuất hiện, tin tưởng thái cổ văn minh sẽ rất có hứng thú.
Tin Kiếm Tuệ chết truyền đến hai hướng, dẫn hai cường địch cho Lục Nguyên.
Bây giờ Lục Nguyên không biết việc bên Giản Vân Sầu.
Hơn nữa dù có biết hắn cũng không để ý. Giản! Phản bội kiếm đạo.
Người như vậy bản thân trời sinh là kẻ địch, loại không chết không ngừng.
Lục Nguyên ngồi tại chỗ, Kiếm Chủ đã rời đi.
Nhưng dù Kiếm Chủ rời đi thì Lục Nguyên vẫn cảm giác được loại bi ai.