Đúng là rất bi ai, Vô Thượng Đại Giáo Kiếm Môn cuối cùng của kiếm đạo lại bị cổ văn minh, văn minh bóp méo tròn, đó là việc khiến người buồn cỡ nào.
Trong gió dường như có tiếng kiếm bi kêu. Khó chịu.
Bây giờ Lục Nguyên cực kỳ khó chịu!
Rồi sẽ có một ngày ta sẽ mở ra kiếm vô thượng thịnh thế.
Đương nhiên kẻ địch lớn nhất của kiếm là thái cổ văn minh.
Phải rồi, mình có kiếm khắc hoang!
Lục Nguyên lản ý thức vào thức hải, trong thức hải có một thanh kiếm khắc hoang nho nhỏ chỉ có một điểm năm tấc còn hiện ra. Lục Nguyên dùng thần thức quan sát thanh kiếm khắc hoang, phát hiện thanh kiếm vẫn là hình thức kiếm phôi, không tỏa ra ánh sáng chân chính. Kiếm phôi khác với kiếm, kiếm phôi không thể phát huy uy lực thật sự.
Kiếm có thể phát huy ra uy lực chân chính, nhưng dù là kiếm phôi đã khắc chế được hồng hoang tinh thạch, không tệ lắm!
Lục Nguyên suy tư, một luồng ý thức tiến vào kiếm phôi, phát hiện bên cạnh kiếm phôi lập tức hiện ra một vài chữ. 'Có thể khắc chế vật hạ cổ hồng hoang, nếu hóa ra hình kiếm có thể khắc chế vật thượng cổ hồng hoang.'
Hồng hoang cũng có chia cấp.
Bình thường là ban đầu nguyên thủy hồng hoang, thượng cổ hồng hoang, trung cổ hồng hoang, hạ cổ hồng hoang.
Ví dụ hồng hoang tinh thạch là rất hung dữ trong hạ cổ hồng hoang. Nhưng hạ cổ hồng hoang không thể sánh bằng trung cổ hồng hoang, thậm chí có không ít thái cổ văn minh thế giới cảnh luyện là thần thông trung cổ hồng hoang.
Nếu nói hạ cổ hồng hoang có tác dụng lớn khắc chế kiếm đạo, vậy trung cổ hồng hoang khắc chế kiếm đạo đáng sợ không thể tưởng tượng, đến thượng cổ hồng hoang càng khủng bố, có thể dễ dàng áp chế cỡ Kiếm Chủ. Còn nguyên thủy hồng hoang, đó là trong truyền thuyết, dù ở thái cổ văn minh người luyện thành cũng đếm trên đầu ngón tay.
Kiếm tu bình thường bàn về trung cổ hồng hoang đều biến sắc mặt, khi đối đầu với trung cổ hồng hoang sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Kiếm phôi này một khi luyện này là có thể khắc chế trung cổ hồng hoang, tác dụng quá lớn.
Lục Nguyên cũng thấy chú thích bên dưới, hiện ra hàng chữ: 'Cần nuốt nhiều vật hồng hoang mới luyện ra hình kiếm, hóa thành kiếm khắc hoang chân chính!'
vật hồng hoang! Kiếm phôi của chính mình thật quá dị, nhưng thú vị. Lục Nguyên chợt nghĩ, mình từ đâu lấy vật hồng hoang đây, thật là muốn kiếm vật hồng hoang mà cố tình không thấy, nói thậ ra vật hồng hoang ở trong thái cổ văn minh thường thấy nhưng ở nơi khác thì rất hiếm. Đặc biệt là Kiếm Môn, trừ Kiếm Tuệ có ý xấu ra ai mà có một vật hồng hoang chứ.
Kiếm khắc hoang của mình luôn thăng cấp thì sẽ biến thành bộ dạng gì đây? Lục Nguyên có vài phần tò mò.
Kiếm khắc hoang không có vật hồng hoang là không thể tu luyện, không thú vị gì cả, Lục Nguyên chơi chốc lát thì không xem xét nữa, bắt đầu tu hành pháp lực, nhưng bây giờ bản thân hắn tăng pháp lực không dễ dàng. Hỗn động cảnh tứ tầng không gian sơ thành muốn xông hỗn động cảnh ngũ tầng không gian pháp tắc không dễ chút nào.
Từng chút một tích lũy pháp lực, nhưng luyện chốc lát liền thấy mệt, cầm linh hầu rượu uống.
Tuy có áp lực khổng lồ như núi của Kiếm Chi Tử nhưng nên làm cái gì thì làm cái đó, không có việc vẫn sống an nhàn, cuộc đời thôi.
Ngày không ngừng trôi qua, hôm nay bỗng truyền đến tin tức.
Sứ giả thái cổ văn minh đến!
Lúc trước đã giới thiệu, quan hệ của thái cổ văn minh và Kiếm Môn rất lạ, muốn hủy diệt Kiếm Môn nhưng cố tình kẹt ngưỡng cửa pháp cổ văn minh, nên xem như một nửa người giám thị. Dù sao Kiếm Tuệ không thể không cho thái cổ văn minh chút mặt mũi, mọi người cùng là cổ văn minh thôi.
Sứ giả thái cổ văn minh lần này đến là gây chuyện.
Thái Cổ tới Kiếm Môn không kiếm chuyện mới là lạ.
Lần này do Hiên Viên chí tôn đến, trên người gã có chút hơi thở giản, trong mắt thái cổ văn minh chỉ xem như một nửa kẻ phản nghịch, cộng thêm giao tiếp với Hiên Viên chí tôn nhiều năm, không biết gã đút lót bao nhiêu ích lợi, vậy nên các sứ giả nhiều ít cho gã chút mặt mũi.
Sứ giả thái cổ văn minh là một ông lão xám, trông tu vi rất đáng sợ, người này có tên Bát Hoang chí tôn, tên gọi Bát Hoang Quyển, là một chí tôn cường đại. Sau lưng Bát Hoang chí tôn đi theo bốn đệ tử, là đệ tử của thái cổ văn minh.
Tên của bốn đệ tử là Thất Hoang Tập! Thất Hoang Động! Thất Hoang Chiến! Mỗi người đều có khí thế vô cùng khủng khiếp, hơi thở thía cổ quá đậm, đó là khí thế nhiếp người. Họ đều là cao thủ trong đệ tử trung tâm thái cổ văn minh, như hồng hoang không thể khắc kiếm thì họ cũngc thắng được Kiếm Ngục, mà dưới quy tắc kỷ nguyên hồng hoang khắc iếm, mỗi người có thể dễ dàng tiêu diệt Kiếm Ngục.
Bát Hoang chí tôn đi phái trước, bốn đệ tử theo sau.
Bát Hoang chí tôn liếc kiếm đạo thụ, gã thấy gốc kiếm đạo thụ là khó chịu rồi, sau đó đưa mắt liếc nhiều đệ tử trung tâm Kiếm Môn.
Rất nhanh gã liếc qua Kiếm Ngục, hơi tạm dừng một chút mới nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma đâu? Tu vi kiếm đạo của hai người này không tệ lắm.
Hiên Viên Vọng ở bên cạnh nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma mất tích.
- Mất tích ư?
Bát Hoang chí tôn mỉm cười, nhìn Lục Nguyên như nhìn kẻ phản nghịch, nói:
- Ngươi chính là Lục Nguyên?
Lục Nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thái cổ văn minh là tử địch của kiếm, đối thủ một mất một còn, hồng hoang có thể khắc kiếm. Có thể nói trong ngũ đại cổ văn minh khiến Lục Nguyên buồn nôn nhất là thái cổ văn minh, cố tình bây giờ người thái cổ văn minh hắn ghét nhất làm bộ dáng cấp trên tuần tra Kiếm Môn, nhìn từng người.
Thêm nữa bây giờ thái cổ văn minh nhìn hắn như nhìn kẻ phản nghịch, ánh mắt đó làm hắn vô cùng khó chịu.
Lục Nguyên nghi ngờ nếu mình có thể thắng Bát Hoang chí tôn thì chắc chắn sẽ lấy ra kiếm phôi kiếm khắc hoang hung hăng đánh. Chém xuống cái đầu chó của Bát Hoang chí tôn, chắc chắn trước khi đầu rớt xuống sắc mặt của gã dễ nhìn lắm. Tiếc rằng thực lực hiện nay của hắn chưa đủ.
Đường kiếm đạo gian nan hiểm trở, không dễ dàng.
Nhưng mặc kệ con đường này có khó bao nhiêu mình vẫn đi tiếp.
Bởi vì kiếm là lựa chọn của ta.
Đối mặt Bát Hoang chí tôn chất vấn, Lục Nguyên nhún vai đáp:
- Chính là ta.
Giọng điệu khó chịu, Lục Nguyên nói giọng điệu khó chịu như vậy khiến xung quanh các đệ tử trung tâm kinh sợ, không bao giờ ngờ hắn dám nói chuyện như vậy với thượng sử thái cổ văn minh.
Đây chính là người thái cổ văn minh! Một trong ngũ đại cổ văn minh, lại còn là cổ văn minh có thể khắc chế kiếm.
Lục Nguyên ăn gan hùm mật gấu mà.
Cũng đúng, Lục Nguyên luôn là ăn gan hùm mật gấu, đối mặt ước chiến của Kiếm Chi Tử không bị hù sợ còn dám cười to, bản thân là kẻ to gan làm loạn.
Bát Hoang chí tôn nhìn chằm chằm Lục Nguyên, nói:
- Tốt lắm, Lục Nguyên, ta nhớ ngươi.
Trong giọng nói tràn ngập sát khí.
Đêm đó Bát Hoang chí tôn ở lại Kiếm Môn.
Cũng đêm đó, có bốn cái bóng vọt hướng tầng hai kiếm đạo thụ.
Lục Nguyên đang luyện công.
Tuy tính tình hắn luôn là tự do nhưng dù gì có ước hẹn tám năm với Kiếm Chi Tử, bây giờ vô tướng thôn phệ quyết chỉ mới luyện thành một trong bảy quyết là thôn mộc long, còn có sáu thôn phệ long chưa luyện thành. Thôn phệ long này nếu luyện thành bảy hệ sẽ có lực lượng không thể tưởng tượng, là công pháp vô cùng khủng bố.
Lục Nguyên luyện trong chốc lát nhưng chưa được điểm lợi gì.
Đêm nay đói bụng quá, có nên đi kiếm gì ăn không?
Lục Nguyên thầm nghĩ, hơn nửa đâu đi đâu làm đồ ăn? Nói trắng ra là dù không phải hơn nửa đêm cũng không có chỗ để ăn. Ở khu kiếm tu tinh thần này yêu thú các loại có hết, quái thú yếu thì cơ bản tuyệt chủng.
Những yêu thú cường đại mùi vị không ngon lắm, chẳng ngon bằng gà nướng bình thường nhất.
Nghĩ tới gà nướng là Lục Nguyên chảy nước miếng.
Mà buồn bực nhất là thịt chó.
Thịt chó nha thịt chó.
Cái gọi là nhất hắc nhị hoàng tam hôi tứ bạch, vị thịt chó ở trong lòng, đáng tiếc tìm vài lần trong kiếm tu tinh thần, yêu khuyển thì có thấy nhưng vị dở ẹc, thịt chó mỹ vị thật sự không thấy. Tiếc quá, ngày nào mới có thể ăn bữa thịt chó đây, đời a, thật là vô thường.
Chính lúc này, Lục Nguyên bất giác nhướng mày.
Hắn cảm thấy xung quanh có bốn lực lượng cường đại. Bốn lực lượng này mỗi một cái mạnh mẽ lạ lùng, vượt qua Kiếm Ngục không ít, hơn nữa hơi thở kỳ lạ, như là hơi thở hồng hoang lan tràn làm hắn thấy khó chịu, không phải hơi thở người dùng kiếm thường gặp mà là hơi thở hồng hoang.
Trong chớp mắt, bốn hơi thở mạnh mẽ đã bao vây Lục Nguyên.
Bốn người cực kỳ cường đại cũng cùng lúc hiện ra.
Đứng ở phía đông là Thất Hoang Tập, là gã đàn ông cực kỳ cao to, toàn thân cơ bắp cục cục, rắn chắc vô cùng.
Đứng ở phía tây là Thất Hoang Đồ, một người đàn ông tuổi trẻ nhã nhặn.
Đứng ở phía nam là Thất Hoang Động, người này bộ dạng không cao nhưng có kình lực, dường như vô số kình lực ẩn trong người.
Đứng ở phương bắc là Thất Hoang Chiến, người này cao lớn uy mãnh, đôi mắt thành màu đỏ máu tựa quái thú khát máu vậy.
Thất Hoang Tập nhìn Lục Nguyên, nói:
- Không cần trốn, Lục Nguyên, lần này chúng ta đến đối phó ngươi.
Tay Lục Nguyên ấn trên chuôi kiếm nhìn hướng Thất Hoang Tập, nói:
- Bây giờ, chỗ này là địa bàn của Kiếm Môn chúng ta, ở địa bàn Kiếm Môn các ngươi dám đối phó ta?
Lục Nguyên không thể tin, Kiếm Môn dù có yếu nhưng dẫu sao cũng là Vô Thượng Đại Giáo, đây là địa bàn Vô Thượng Đại Giáo.
Thất Hoang Tập cười khẩy nói:
- Theo lý thuyết thì chúng ta nhiều ít cho Vô Thượng Đại Giáo chút mặt mũi, bình thường không làm gì quá đáng, sẽ không ở địa bàn Vô Thượng Đại Giáo giết chết người của Vô Thượng Đại Giáo. Nhưng mà, cái loại kẻ phản nghịch như Kiếm Môn, muốn giết nhân tài kiệt xuất trong kẻ phản nghịch là bình thường.
Cái gì là huênh hoang?
Cái này chính là huênh hoang!
Tại Kiếm Môn diệt trừ tuyệt thế thiên tài của Kiếm Môn, hành động kiêu ngạo như vậy mà cũng làm được.
Thất Hoang Tập nói:
- Coi như diệt trừ ngươi khá tài năng trong Kiếm Môn, dù Kiếm Môn có biết thì làm gì được chúng ta? Kiếm Môn có can đảm động chúng ta không?
Toàn thân Thất Hoang Đồ dường như chớp lóe hiện ra từng bức tranh, nói:
- Nhân tài kiệt xuất hả? Đùa cái gì, trong một đám kẻ phản nghịch mà ra nhân tài cái quỷ gì, chỉ là thắng thằng ngu Kiếm Tuệ tầm thường, và Kiếm Ma cái loại ngay cả đồ ngu cũng không bằng, thế mà cũng gọi là kiệt xuất?
Thất Hoang Động ở bên cạnh cười khẩy nói:
- Thật ra miễn cưỡng coi như là nhân tài kiệt xuất đấy chứ, ít nhất trong đám con kiến dùng kiếm thì đã là nổi bật lắm rồi, tất nhiên là so với chúng ta thì cách biệt quá xa. Kẻ tài năng trong đám con kiến có kiệt xuất đến đâu cũng chỉ là một con kiến, không thể chuyển hóa thành người.
Thất Hoang Chiến hỏi:
- Hoang Âm Đế Cơ của thái cổ văn minh chúng ta sắp tới ngày sinh nhật, bình thường Hoang Âm Đế Cơ thích tìm một số tuyệt thế thiên tài của các loại thế lực làm vật nuôi, không bằng cống hiến tên này đi?
Thất Hoang Tập gật đầu nói:
- Được lắm.
Thất Hoang Tập, Thất Hoang Đồ, Thất Hoang Động, Thất Hoang Chiến thảo luận như chốn không người, có định giết Lục Nguyên, có định đem hắn làm thành lễ vật đưa cho Hoang Âm Đế Cơ làm vật nuôi gì đó. Họ bàn tán mà không hề hỏi qua Lục Nguyên, vì nghĩ rằng không cần thiết.
Lục Nguyên bình thường mà thôi.
Lục Nguyên một kiếm đánh qua, một kiếm vô cùng tinh diệu chia ra tấn công bốn người Thất Hoang Tập. Nhưng Thất Hoang Đồ lập tức tiến lên một bước, trong tay xuất hiện một tấm thần đồ, vô số kiếm pháp tiến vào thần đồ của gã lập tức bị tiêu trừ.
Lục Nguyên bị bắn ngược về, lòng kinh sợ. Mới rồi kiếm chiêu tinh diệu của hắn không phải bị cái gọi là thần đồ phá giải, chân chính phá kiếm chiêu là một pháp lực cường đại hung tàn, đó là loại pháp lực hung tàn cỡ nào chứ, không phải pháp lực bình thường.
Đây là pháp lực hỗn động cảnh thất tầng!
Đây là pháp lực cấp chí tôn!
Thất Hoang Đồ cười lạnh nói:
- Không sai, bốn chúng ta đều là hỗn động cảnh thất tầng, được gọi là chí tôn. Ở Vô Thượng Đại Giáo chí tôn có thể xưng hùng, kiếm thuật thì hỗn động cảnh ngũ tầng làm đệ tử. Ngũ đại cổ văn minh chúng ta thì là sơ kỳ thế giới cảnh chỉ có nước làm đệ tử. Đệ tử cấp chí tôn trong thái cổ văn minh chúng ta có rất nhiều, chính vì vậy nên chúng ta giết ngươi, ngươi trốn không thoát đâu.
Lục Nguyên ngẩn ra, bốn người cấp chí tôn! Lấy thực lực của hắn muốn thắng bốn người cấp chí tôn là không thể nào. Lục Nguyên không ngờ thái cổ văn minh xem trọng mình như vậy, xuất động bốn người cấp chí tôn để giết mình. Lục Nguyên vẫn không quá hiểu biết phong cách của thái cổ văn minh, thật ra thái cổ văn minh định phái người càng mạnh để giết hắn, nhưng sau đó nghĩ rằng hỗn động cảnh thất tầng cũng quá đủ rồi, có thể rèn luyện đệ tử trung tâm. Dù sao đệ tử trung tâm giống bốn người Thất Hoang Tập nếu có thể đem Lục Nguyên thành đá mài dao, đá lót chân thì không tệ lắm.
Bốn người hỗn động cảnh thất tầng bao vây Lục Nguyên.
Thất Hoang Tập nói:
- Dùng Hồng Hoang Thần Hỏa Đỉnh luyện hóa hắn, hóa hắn thành sơ cấp Hồng Hoang đan cho chúng ta.
Tay áo gã bỗng bay ra một đỉnh đồng, dường như nso làm bằng tài liệu thời thường cổ, kiểu dáng rất xa xưa, không giống phong cách hiện tại, e rằng là từ ngàn vạn năm trước!
Hồng Hoang Thần Hỏa Đỉnh!
Trong Hồng Hoang Thần Hỏa Đỉnh bắn ra từng luồng hơi thở hồng mông hồng loang.
Bốn người Thất Hoang Tập cùng quát:
- Cầm!
Bốn lực lượng hỗn động cảnh thất tầng khổng lồ đè ép Lục Nguyên, chớp mắt đã giam cầm hắn.
Lục Nguyên chỉ thấy choáng váng, bốn lực lượng đè ép hắn không thể phản kháng đã bị thu vào Hồng Hoang Thần Hỏa Đỉnh.
Tiến vòa Hồng Hoang Thần Hỏa Đỉnh, hắn cảm thấy có lực lượng cường đại đè ép làm hắn lập tức mất đi sức lực, dù tỉnh táo nhưng không có sức mạnh, đây là hồng hoang áp chế kiếm tu, hơn nữa xem ra uy lực lớn hơn hồng hoang tinh thạch rất nhiều, là phẩm cấp trung cổ hồng hoang.
Từng đợt thần hỏa bắn ra đốt hướng hắn, đây là lửa thời hồng hoang. Lục Nguyên hiểu rằng đó là muốn hoàn toàn đốt cháy hắn, nghe nói hóa hắn thành sơ cấp Hồng Hoang đan cho họ. Lòng Lục Nguyên khó chịu, cố gắng triệu hoán ra kiếm phôi kiếm khắc hoang.
Lục Nguyên cố gắng hét to một tiếng, kiếm phôi kiếm khắc hoang rốt cuộc xuất hiện.
Kiếm phôi kiếm khắc hoang vừa xuất hiện liền bắt đầu tham lam hấp thu lửa hồng hoang xung quanh. Theo kiếm phôi xuất hiện, Lục Nguyên cảm giác khó chịu đang yếu đi, thậm chí là hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, thần hỏa hừng hực biến thành tài liệu của kiếm phôi, bị nó hấp thu.