- Ta nói thắng ngươi liền sẽ thắng, ngươi ngoan ngoãn chịu thua cho ta.
Sắc mặt Tống Địa rầu rĩ, trắng bệch. Gã không bao giờ ngờ nổi mình thua thảm như thế. Yến Thương Thiên, Yến Thương Thiên, tại sao ta không bằng ngươi, vĩnh viễn không bằng, bây giờ ngay cả kẻ ngươi dạy ra cũng không bằng.
Vốn đến đây thì Tống Địa đã thua, Lục Nguyên thắng, nên kết thúc mới đúng.
Nhưng Lục Nguyên hỏi người bên cạnh:
- Yến sư tỷ, sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần được bao nhiêu điểm?
Yến Thu Nguyệt giới thiệu:
- Kiếm pháp cấp tinh thần, là kiếm pháp khá quan trọng với Vô Thượng Đại Giáo, cho nên một khi sáng tạo ra kiếm pháp cấp tinh thần ít nhất được năm ngàn điểm, tối đa là một vạn điểm. Lục sư đệ, không lẽ ngươi muốn sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần? Nhưng nguyên kiếm tu tinh thần, chưa có ai sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần được.
Lục Nguyên vô cùng hòa sảng nói
- Họ không sáng tạo ra được là việc của ta, ta muốn sáng tạo ra một bộ.
Lục Nguyên nói ra câu này chấn người bên cạnh. Thái Sử Bi, Tống Địa, Yến Thu Nguyệt đều rung động. Kiếm pháp cấp tinh thần, Lục Nguyên lại muốn sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần. Kiếm pháp cấp tinh thần không dễ tạo ra, có phải là bọn họ nghe lầm rồi không? Nhưng không khả năng tập thể nghe sai.
Dù là bốn huynh đệ họ Cát bình thường ngơ ngơ ngẩn ngẩn cũngcamr thấy có phải mình nghe sai.
Cát Vô Thương nói:
- Chắc chắn nghe lộn rồi.
Lão nhị Cát Vô Thống thói quen phản đối lão đại:
- Lỗ tai ngươi ngày hôm qua mới dùng nước gừng tẩy, sao mà nghe lộn được.
Lão tam Cát Vô Bệnh nói:
- Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Kiếm pháp cấp tinh thần, dù là bốn huynh đệ ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai toàn vũ trụ, cũng không thể sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần được.
Lão tứ Cát Vô Tai nói:
- Không đúng, bốn chúng ta khinh thường chiêu thức, nếu không thì cái gì kiếm pháp cấp thế giới có thể sáng tạo ra hết.
Bốn huynh đệ này mới rồi còn bị rung động, giờ lập tức là bộ dáng đắc ý khoe khoang, dường như họ thật sự có thể sáng tạo kiếm pháp cấp thế giới, Lục Nguyên chỉ bình thường thôi.
Tất nhiên dù có bốn huynh đệ họ Cát chen ngang nhưng không khí vẫn kỳ kỳ.
Lục Nguyên không ngừng uống rượu, một bình lại một bình, uống đến mắt lờ đờ mê ly. Uống gần xong Lục Nguyên ngừng uống rượu, dùng bút ở trên giấy vẽ kiếm pháp. Những người khác nhìn sang, cứ tưởng Lục Nguyên sẽ sáng tạo ra kiếm pháp gì kinh thế hãi tục lắm, nhưng thấy thì thất vọng.
Giờ Lục Nguyên vẽ ra kiếm pháp trên giấy tối đa là kiếm pháp cấp sáu.
Không sai, tối đa là cấp sáu.
Bây giờ Lục Nguyên có thể tùy tay sáng tạo kiếm pháp cấp chín, tại sao vẽ ra lại là kiếm pháp cấp sáu? Đám người chẳng hiểu gì cả, không hiểu tại sao Lục Nguyên sáng chế ra kiếm pháp cấp sáu. Không lẽ vì mới rồi sáng tạo mấy bộ kiếm pháp mệt mỏi quá, nên mới sáng tạo ra bộ kiếm pháp cấp sáu tuột tiêu chuẩn?
Lục Nguyên ở trên giấy vẽ xong bộ kiếm pháp đó, viết xuống tên kiếm chiêu này.
Dưỡng Ngô kiếm pháp.
Không sai, chính là Dưỡng Ngô kiếm pháp.
Năm đó hắn thắng các đầu lĩnh ma đạo, sắp rời khỏi Hoa Sơn tham gia Đại Dung quốc thử thách trăm quốc thì vì Hoa Sơn sáng tạo ra bộ Dưỡng Ngô kiếm pháp. Nhưng khi đó tu vi kiếm pháp bản thân chỉ là đỉnh cao kiếm vương mà thôi, vậy nên sáng tạo ra là kiếm pháp cấp sáu, đó là bộ kiếm pháp thứ nhất mình sáng tạo trong đời.
Bây giờ mình đã là kiếm thánh, vượt qua hai đại cảnh giới kiếm vương.
Vậy hoàn thiện kiếm chiêu này đi, để bộ kiếm pháp đến cấp tinh thần.
Lục Nguyên bắt đầu suy tư. Bộ Dưỡng Ngô kiếm pháp này kiếm chiêu từng cái xẹt qua óc, thực ra muốn đem Dưỡng Ngô kiếm pháp biến thành kiếm pháp cấp chín không khó, nhưng muốn biến nó thành kiếm pháp cấp tinh thần thì khiêu chiến Lục Nguyên. Lục Nguyên không sốt ruột, nghiêm túc suy ngẫm, nếu có thể sáng tạo ra bộ kiếm pháp cấp tinh thần thứ nhất thì kiếm pháp của mình sẽ có bước tiến lớn.
Muốn sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần không phải chuyện dễ dàng.
Kiếm pháp cấp tinh thần so với kiếm pháp cấp chín kỳ thực là tăng trên diện rộng.
Tại Tấn quốc, kiếm pháp trấn phái như Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, hay Triêu Dương Nhất Khí Kiếm thật ra đều là kiếm pháp cấp tám, còn kiếm pháp cấp tinh thần chân chính của Tấn quốc chỉ có một bộ, đó là Thái Cực kiếm pháp. Trong ngoại vực cũng lưu lạc một ít kiếm pháp cấp tinh thần, nhưng bản thân kiếm pháp không có ai sử dụng ra được, rất nhiều người đều là bản uy lực bị cắt giảm. Nếu như Võ Đang tiên môn thật sự ra một nhân vật có thể dùng Thái Cực kiếm pháp bản hoàn toàn thì Nhâm Độc làm sao dám đi diệt Võ Đang.
Ở ngoại vực có thể luyện thành kiếm pháp trấn thế, nơi này trấn thế tức là nói kiếm pháp cấp tinh thần, chính là việc kinh thế hãi tục.
Bây giờ Lục Nguyên phải làm không là luyện thành cấp trấn thế mà là sáng tạo, khó khăn trong đó đủ kinh hãi tất cả.
Lục Nguyên tiêu trừ tất cả tạp niệm.
Rồi bắt đầu một mình múa kiếm.
Kiếm trong tay, ta tự múa kiếm.
Trong múa kiếm đi tìm cảm giác, kiếm chiêu của Dưỡng Ngô kiếm pháp, từng chiêu sử dụng, mỗi chiêu đều ngay ngắn có mùi cương trực công chính.
Lục Nguyên múa kiếm, chiêu thức bộ Dưỡng Ngô kiếm pháp dần dần lột ra, đang nhanh chóng từ kiếm pháp cấp sáu biến thành kiếm pháp cấp chín. Nhưng dù là kiếm pháp cấp chín thì cách kiếm pháp cấp tinh thần có chênh lệch rất lớn. Cấp tinh thần và cấp chín khoảng cách khá xa.
Lục Nguyên ngừng múa kiếm, rơi vào suy tư.
Dường như có cửa ai chặn mình sáng tạo kiếm pháp vậy.
Lục Nguyên suy ngẫm tròn ba ngày.
Trong ba ngày này vô số kiếm chiêu xẹt qua đầu, vô số suy nghĩ tinh hoa tràn trong óc.
Rốt cuộc, khoảnh khắc này, Lục Nguyên tìm đến cảm giác.
Đúng vậy, đã hiểu mình sáng tạo kiếm pháp thiếu cái gì.
Dưỡng Ngô linh kiếm dùng Dưỡng Ngô kiếm pháp cần là dưỡng ngô hạo nhiên chính khí, mà bây giờ mình dựa vào tài hoa sáng tạo ra bộ kiếm pháp kia, lại thiếu đi linh hồn. Thì ra kiếm pháp cấp tinh thần là có linh hồn kiếm pháp của mình.
Nghĩ thông điểm này, Lục Nguyên nhanh chóng ra tay.
- Thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tức là hà nhạc, thượng tức là nhật tinh. Cho nên viết hạo nhiên, bái hồ tắứ thương minh
Theo ngâm thơ, Lục Nguyên nhanh chóng múa kiếm. Kiếm pháp lần này đã có hồn, trong kiếm chiêu có mùi chính khí ngang nhiên.
- Hoặc vi kích tặc hốt, nghịch thụ đầu phá liệt. Thị khí sở bàng bạc, lẫm liệt vạn cổ tồn. Đương kỳ quán nhật nguyệt, sinh tử an túc luận.
Lục Nguyên lại đánh ra vài kiếm, vài kiếm này xé gió, có sinh tử kiếm ý bên trong, lại có mùi không màng sống chết, quyết tuyệt coi rẻ sinh tử.
- Du du ta tâm bi, thương thiên hạt hữu cực. Triết nhân nhật dĩ viễn, hình phạt bình thường tại túc tích. Phong diêm triển thư độc, cổ đạo chiếu nhan sắc.
Kiếm pháp trong tay Lục Nguyên như quyển sách, lại như trời xanh êm đềm, lúc này kiếm pháp không sắc bén mà giống thánh hiền.
Không sai, là thánh hiền.
Kiếm pháp như vậy đối với ma đạo chắc sẽ có tác dụng khắc chế khá lơn.
Thái Sử Bi ở một bên giật nảy mình. Tống Địa bị Yến Thương Thiên khiến tâm ma kiềm chế, trong đám người có thể đọc hiểu kiếm pháp Lục Nguyên chỉ có Thái Sử Bi.
Kiếm pháp hiện tại của Lục Nguyên tương đương với Nho Chi Văn Minh kiếm pháp. Không đúng, Lục Nguyên không chỉ là Nho Chi Văn Minh kiếm pháp, kiếm pháp của hắn cái loại thánh hiền kia siêu thoát Nho Chi Văn Minh kiếm pháp, sau này vị sư đệ này e rằng có nhiều gút mắc với nho chi văn minh đây.
Cho đến bây giờ thì bộ kiếm pháp khá là đặc sắc, tuyệt đối là cấp tinh thần, nhưng muốn kết thúc không phải dễ.
Nếu Lục sư đệ thành công kết thúc, vậy thật sự là sáng tạo ra một bộ kiếm pháp cấp tinh thần, đánh vỡ kỷ lục.
Bây giờ Lục Nguyên ngừng giữa không trung, suy nghĩ ngừng trong khoảnh khắc. Lục Nguyên lấy ra bình rượu uống ừng ực, uống hết rồi dường như linh cảm trào dâng.
Lục Nguyên ở trong không trung hát vang:
- Trong thiên địa có nhiều tà khí, trong vạn ma ma đạo trọng sinh là ma khí. Đại yêu hoàn tý là yêu khí. Thị sát như mạng sát khí. Tham lam thành tính là tham tính. Thích danh hưởng danh là danh tính. Nhiều ngụy, ngụy làm quân tử, là ngụy khí. Ác niệm sinh ra là ác khí.
- Mà ta thiện dưỡng thiên địa tính tình cương trực, làm khí dã, chí đại chí cương, luôn dưỡng mà vô hại tức là thuộc thiên địa.
Kiếm pháp của Lục Nguyên sắp kết thúc, đang siêu thoát.
- So khí có bảy, khí ta chỉ một, tuy nhiên.
Lục Nguyên nừng, đọc câu cuối cùng:
- Lấy một địch bảy, ta có sợ gì.
Khi thốt ra câu cuối, Lục Nguyên đâm ra một kiếm.
Một kiếm này!
Một kiếm này!
Con mắt Thái Sử Bi sắp rớt ra ngoài. Vốn tưởng bộ kiếm pháp cấp tinh thần của Lục Nguyên khó kết thúc, kết quả hắn chấm dứt vô cùng xinh đẹp khiến chính khí lấp đầy giữa thiên địa, không chỉ thế, cuối cùng một kiếm rõ ràng hướng đến kiếm pháp cấp diệt tinh.
Bộ Dưỡng Ngô kiếm pháp này nói là kiếm pháp cấp tinh thần.
Nhưng dựa vào nhát kiếm cuối cùng, đã có nửa bước vào cấp diệt tinh.
Nếu cho thời gian, vị Lục sư đệ này muốn sáng tạo ra cấp diệt tinh không phải chuyện khó.
Thái Sử Bi điên cuồng cướp lấy kiếm pháp Lục Nguyên bắt đầu xem. Vị Lục sư đệ này quá tài, lúc Nghịch Ngũ Hành kiếm pháp không có gì, nhưng đến bát mặc đại tả ý, Lưu Bạch tiểu đề thi hai bộ kiếm pháp cấp chín thì Thái Sử Bi triệt để chấn động. Bây giờ là ngâm thơ thành kiếm, trong kiếm pháp rót vào linh hồn, Thái Sử Bi điên cuồng nhìn kiếm pháp Lục Nguyên sáng tạo ra. Kiếm pháp của gã đã bị phong nhiều năm, khó thể tiến cảnh, nhưng lần này gã bị kiếm pháp Lục Nguyên xúc động, gã cảm giác nếu mượn linh cảm thiên tài, sáng tạo kiếm pháp của Lục Nguyên, gã có thể đột phá.
Gã nâng niu nhìn các quyẻn kiếm pháp trên tay, mỗi quyẻn đều tinh mỹ như vậy, xảo đoạt thiên công, thần phủ thần công như vậy.
Tống Địa chìm trong tuyệt vọng, tuyệt vọng, đây thật là tuyệt vọng. Mình chẳng những không bằng Yến Thương Thiên, bây giờ người Yến Thương Thiên dạy gã cũng kém xa lơ xa lắc, chênh lệch to lớn. Lần này thảm bại là vì sao? Taị sao mình thua thảm như thế? Mình thật sự hoàn toàn không bằng Yến Thương Thiên, Lục Nguyên sao?
Đúng vậy, mình không bằng.
Tống Địa rốt cuộc chết tâm, thừa nhận mình không bằng Yến Thương Thiên, Lục Nguyên.
Nhưng khi lòng triệt để buông, Tống Địa cũng đại triệt đại ngộ, thoát khỏi tâm ma. Tâm ma của gã là không bằng Yến Thương Thiên, giờ dới đáy lòng thừa nhận không sánh bằng Yến Thương Thiên, tâm ma bỏ xuống. Thiên phú của gã vốn rất cao, lần này thoát khỏi tâm ma, không tranh với Yến Thương Thiên và Lục Nguyên nữa, tiến cảnh sau này sẽ rất lớn.
Bốn huynh đệ họ cát còn đang mơ hồ, chính mình nói cái gì cũng không nghe rõ.
Đám Yến Thu Nguyệt thì triệt để chấn kinh rồi. Bọn họ không ngờ Lục Nguyên có thể sáng tạo kiếm pháp cấp tinh thần. Đây chính la kiếm pháp cấp tinh thần, không phải cái gì khác! Đây cũng xem như là sáng tạo một kỷ lục. Họ lập tức đi tới bên Thái Sử Bi, nhìn từng kiếm quyển Lục Nguyên vẽ ra.
Đây chính là đánh giá những quyển kiếm pháp của Lục Nguyên.
Yến Thương Thiên cười nói:
- Bộ kiếm pháp cuối cùng của Lục Nguyên lấy đi đổi có thể đáng giá chín ngàn điểm.
Nhát kiếm cuối cùng Dưỡng Ngô kiếm pháp của Lục Nguyên có nửa bước đạp vào cấp diệt tinh, cho nên đánh giá chín ngàn điểm là bình thường.
Yến Thu Nguyệt nói:
- Tức là nói mới rồi trong thời gian ngắn như vậy, Lục sư đệ tổng cộng kiếm được một vạn ba ngàn chín trăm năm mươi điểm, có số điểm một vạn ba ngàn chín trăm năm mươi này lần thống kê một năm cuộc tranh đoạt thụ nói không chừng chúng ta có thể lên tầng bảy, không cần ở tầng thứ tám nữa.
Kiếm Đạo Thụ mỗi lên một tầng đều cực kỳ khó khăn.
Nhưng một khi thăng lên thì linh khí càng đậm và nhiều ích lợi. Ví dụ tầng thứ nhất, thứ hai, thậm chí là tầng thứ ba Kiếm Đạo Thụ đều có rất nhiều chỗ tốt.
Bây giờ cách lần thống kê điểm tinh thần còn có nửa năm.
Yến Thu Nguyệt nghĩ đến thống kê nửa năm sau thì lòng hân hoan.
Khi mọi người mừng như điên thì Lục Nguyên liên tục nốc vài bình rượu.
Hắn nói:
- Thà say triền miên không muốn tỉnh.
Một bình lại một bình uống hết, rất nhanh Lục Nguyên gục ngã.
Lần này sáng tạo kiếm pháp có thực lực kiếm đạo đột xuất, cũng có một ít nhân tố phá huy đột nhiên, nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng có thể bước thấp bước cao vào sân của mình nghỉ ngơi, rất nhanh thiếp ngủ. Lục Nguyên nửa say nửa ngã, cuối cùng nằm trên mặt đất gian phòng của mình, không bò lên giường được.
Nhưng còn lại hơn mười người còn đang điên cuồng thảo luận thiên phú kiếm đạo kinh người của Lục Nguyên.
Đó là tài hoa cỡ nào! Kinh người cỡ nào!
Năm bộ kiếm pháp cấp chín, một bộ kiếm pháp cấp tinh thần, nhiều kiếm pháp như vậy dùng thời gian chỉ ba canh giờ, hoàn thành trong nửa say nửa tỉnh. Thiên phú này, thực lực này, sư phụ Thái Sử Không tuy có thể làm được nhưng muốn thực hiện không phải chuyện dễ.
Đến đây thì mọi người coi như hiểu thiên phú kiếm đạo của Lục Nguyên đáng sợ bao nhiêu, hèn chi Kiếm Tú trong kiếm đạo bát cực cũng thua.
- Xưa có Lý Thái Bạch đấu rượu thi trăm thiên, nay có túy kiếm say rượu sáng tinh thần.
Vào đêm, Lục Nguyên đã tỉnh lại.
Tỉnh lại đầu hơi đau, Lục Nguyên vận chuyển tâm pháp một lần, lập tức cảm giác nặng nề biến mất.
Bây giờ mình phải tham ngộ kiếm ý. Khi đâm ra kiếm cuối cùng kết thúc Dưỡng Ngô kiếm pháp, dường như mình ngộ cái gì nhưng khi đó say quá lĩnh ngộ không ra, giờ cảm giác còn đó tất nhiên phải thừa dịp ngộ ra rồi, nói không chừng là kiếm ý mình cần.
Ngồi xếp bằng, hắn cố gắng nhớ lại cảm giác sáng tạo một kiếm cuối cùng trong Dưỡng Ngô kiếm pháp.
Trăng treo trên cao.
Ánh trăng mông lung chiếu trên Kiếm Đạo Thụ.
Ánh trăng, chiếu mờ ảo cạnh Lục Nguyên.
Lục Nguyên ngồi ở bên cạnh Kiếm Đạo Thụ, bắt đầu nắm mắt suy tư, tìm cảm giác nhát kiếm cuối.
Trung, là chính.
Chính, kiếm chính khí, chính khí kiếm pháp.
Mới rồi mình lấy Dưỡng Ngô linh kiếm sáng chế ra một bộ kiếm pháp cấp tinh thần, chính khí tràn đầy trong người.
Khi cảm ngộ Dưỡng Ngô kiếm pháp thì cũng nghĩ đến về trung.
Đường đường chính chính, dồi dào thiên địa.
Mặc kệ ngươi đông, nam, tây, bắc, thượng, hạ, ta tự tại trung mà bất động.
Đường đường chính chính, lập thủ chi trung.
Lúc này Lục Nguyên chỉ cảm giác mình như ở trong một không gian xa xôi, bên trên có mây đen sấm sét, đó là sấm sét viễn cổ. Bên dưới có một đám viễn cổ độc thú chui ra. Phía đông hồng hoang cây to, cắn nuốt tất cả. Phía nam hồng hoang ly hỏa, thiêu đốt vạn vật. Phía tây hồng hoang bạch thủy, tràn ngập mặt đất. Phía bắc hồng hoang thần tộc, chờ đợi muốn tấn công.