41 "Nè. . . Tiểu tử kia, nghe ta nói gì không!" Một tiểu cô nương chải kiểu tóc song kế chỉ vào tiểu nam hài ngồi ở dưới, "Ta là Lý Kiều! Từ hôm nay trở đi, ngươi phải chú ý đến ta.
42 Trong một mảnh tối đen, cảm giác như có ai sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, sau đó là một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Vừa quay đầu lại, lại là ánh mặt trời chói mắt.
43 Vương Thuyết trở lại, tôi từ một nàng dâu chịu mọi đau khổ thành một người có cảm giác nghênh đón một mùa xuân mới. Vương Thuyết bên trong thân thể Tô Cẩm Niên, ngoại trừ lớn hơn tôi vài tuổi, Nhưng vẫn giống như trước kia.
44 Thầy giáo đã dạy chúng ta, bất cứ việc gì phải có trả giá mới có thu hoạch, có gieo sẽ có gặt. Huống chi, mảnh đất màu mỡ là tôi, vài lần gieo bón phân càng thêm chứng minh Vương Thuyết là một tay gieo trồng tài năng.
45 Loại cảm giác này là từ từ tích lũy mà thành, ngày ngày tháng tháng, dần dần mà có. Về sau, ta biết được cảm giác này chính là yêu.
Khi còn là một con mèo, một lần vô tình gây ra họa lớn, lão đầu tóc bạc trắng híp mắt nói cho ta biết, sẽ có một ngày ta sẽ trả giá đắt vì điều này.