21 Editor: Jesse Tran
Nói về đầu cơ bất động sản kiểu này, thật ra tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Điểm mạnh duy nhất là, tôi biết rõ giá phòng sẽ tăng, hơn nữa còn như ngồi tên lửa tăng lên.
22 Editor: Jesse Tran
Cầm tiền An Phấn đưa cho tôi, thuận lợi mua hai căn hộ. Một căn ở khu căn hộ mới gần ngã tư, một văn phòng đại diện không lớn lắm.
23 Lại nói tôi ở đây một đêm đầy hưng phấn. Không nhịn được gọi điện cho Lynda: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, em mới mười lăm tuổi. Vương Thuyết muốn cướp đi trinh tiết của em.
24 Đêm xuống, gương mặt tôi tiều tụy hai mắt biến thành màu đen. Dung nhan khô cằn. Còn kém là chưa nói tôi như bị ngược đãi cực kỳ bi thảm.
Nhìn lại Vương Thuyết một chút, cậu ta bắt chéo hai chân, rất là thoải mái tựa ở mép giường, sắc mặt đỏ thắm, phong cách ưu nhã, còn kém là chưa nói thổ khí như lan*.
25 Thông qua lần du lịch này, tôi cảm nhận được đầy đủ sự tinh túy của cái câu tự chui đầu vào rọ.
Trải qua buổi tối bắn súng cướp cò đó, đúng vào mỗi tối Vương Thuyết cũng sẽ nghiêm chỉnh nhàn nhã đi lên giường của tôi và nghiêm túc nói, cậu ta muốn chơi bài với tôi.
26 Sau khi chạy bộ buổi sáng xong mang theo một thân mồ hôi vào phòng tắm tắm rửa. Cho đến khi tắm xong mới phát hiện, quên mang theo đồ lót.
"Mẹ ơi--- con quên mang đồ lót, lấy giúp con cái trên ghế.
27 Ngày đó trời mưa rất lớn, cô ấy đứng trong mưa chờ tôi, trong đôi mắt đó đều là bất an và mong đợi.
"Có việc gì thế!" Tôi hỏi cô ấy, trong lòng không nhịn được mà cuồng loạn lên, chẳng qua là trên mặt vẫn bày vẻ không thèm để ý.
28 "Tô Xán. "
"Vương Thuyết. "
Chúng tôi vừa nói xong, thì nhìn nhau cười một tiếng.
Bầu không khí trên vừa đọng lại mấy giây, thì bắt đầu ngưng trọng lại biến thành một loại trạng thái vô cùng lo lắng.
29 Cuộc sống ở cao trung chính là mỗi ngày phải vượt qua ánh mắt buồn bả của thầy giáo. Mỗi ngày ăn cơm, ngủ, đi học, đọc truyện tranh. Và còn đùa giỡn cục giấy nhỏ.
30 Xuống xe. Lên máy bay. Xuống máy bay. Tới trường báo danh.
Liên tiếp các hành động đều do Vương Thuyết kéo tôi đi làm. Không phải nói tôi yếu ớt gì.
31 Có ít thứ, có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba. Cho nên mới có sự tiếp nối. Chẳng qua là tôi không ngờ sự tiếp nối này tính bằng ngày, chỉ là tôi không ngờ đồng chí Vương Thuyết lại yêu thích cách tính này.
32 Đến trường, Vương Thuyết buông tay, "Được rồi, vào học thôi. Giữa trưa tôi tới đón cậu. "
Tôi níu chặt tay cậu ta, nũng nịu một chút, "Cứ vậy mà cậu đi được sao?"
Cậu ta nhìn tôi, "Nếu không đi thì làm sao?"
Tôi chớp chớp mắt, "Ông xã ~ anh đi như vậy, người ta sẽ nhớ anh đó.
33 Tôi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến, nhìn không thấy vẻ mặt cậu ấy. Bước lên trước, nhẹ nhàng che ánh mắt cậu, từ từ đến gần, hôn lên.
34 Giữa không gian mờ ảo, tôi vẫn luôn đi trong một mảnh sương mù.
Con đường dài, giống như không có điểm cuối. Đôi bàn chân cứ máy móc đi thẳng về trước.
35 "Tô Xán, nếu tôi nói tôi là Vương Thuyết, em sẽ cho tôi cơm của em phải không?"
Tôi bật cười, cố gắng làm nụ cười trở nên đáng yêu nhu thuận, "Chỉ cần anh nói anh là Vương Thuyết, tôi sẽ cho anh ăn cơm.
36 Phàm là chuyện kết hôn, đều phải gặp ba mẹ hai bên. Mẹ tôi đã gặp Tô Cẩm Niên rồi, còn tôi, nghe nói ba mẹ Tô Cẩm Niên cũng đã gặp tôi rồi.
Chỉ là lúc đó, tôi còn hôn mê.
37 Cả ngày lang thang trên con đường đó, tôi cũng không hiểu chính mình đang chờ đợi điều gì. Có lẽ đang chờ cái gọi là quỷ sai đến bắt hồn, có lẽ chờ đợi cái gọi là cực quang.
38 Ta ngơ ngác nhìn bàn tay được nắm, đầu óc hỗn loạn, trong lúc này có phần không biết cảm giác thế nào. Trong lòng bàn tay bị nhéo nhẹ, ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh ta.
39 Ta chưa từng nghĩ tới, thì ra kết hôn là như vậy.
Trên đầu tôi bây giờ chính là một cái gì đó giống như sừng dê, chất liệu: Bạc. Sừng dê đã đè ép đầy trên đầu tôi, đấu tranh thật lâu cũng không nâng nổi đầu lên.
40 Trong không gian mờ ảo, tôi thấy một cái bàn, chính xác mà nói, là một cái bàn lớn. Trên bàn có một cái thìa, còn có một cái đĩa. Nhìn đi nhìn lại, vẫn là cái thìa và cái đĩa đó, không có gì đặc biệt.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15