181 Biến cố xảy ra, mọi người vội vàng chạy tứ tán, không ai có gan buông cần trước mặt Lã Vọng. Bốn người đàn ông cao lớn mặc áo đen đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nên bọn hắn chỉ đập cửa hàng chứ không làm hại người vô tội.
182 Xa hoa truỵ lạc. Ca múa thoát y. Nếu như nói quán bar “Hoa Hướng Dương Nở” là nơi các nhân vật trong ngành giải trí tụ tập nói chuyện phiếm thì nhất phẩm Giang Nam chính là nơi để cho bọn con nhà giàu, con quan lớn và đám phong lưu dậm dật hưởng thụ.
183 Đơn giản, thô bạo, không để cho người ta kịp phản kháng đã ra tay tàn bạo. Mặc dù người bị đập đầu vào bên trên bàn đá cẩm thạch là Tôn Thanh nhưng Cơ Uy Liêm đứng ở cửa ra vào lại cảm thấy trán mình bắt đầu rút gân.
184 Đầu năm chó cắn người không phải là chuyện gì kỳ lạ quý hiếm, người ăn chó cũng không phải chuyện kỳ lạ quý. Người và chó cắn nhau đó là trong phim ảnh Nhật Bản.
185 Sau đó hắn chỉ vào Cơ Uy Liêm, nói:- Trước đây hắn cũng suy nghĩ như ông, muốn uy hiếp tôi, kết quả hiện tại lại biến thành một con chó nghe lời. Tôi nói gì hắn phải nghe đó, tôi muốn gì hắn phải đưa tôi.
186 Bạch Tố cười khanh khách:- Đường Trọng ít khi tặng hoa, A Ken, cậu còn không nhận nhanh đi à? Cậu không nhanh lấy thì tôi lấy nha. - Tôi lấy, tôi lấy.
187 Sơ mi trắng, áo vét đen. Loại trang phục này của Tôn Văn Lâm khiến người ta có cảm giác hắn như đại ca xã hội đen. Ánh mắt hắn bình tĩnh, bước chân thong dong, có vẻ ưu nhã của người bề trên.
188 Nghe được tiếng người phụ nữ kia nói, lái xe vốn vẻ mặt cảnh giác nhìn từ kính chiếu hậu theo dõi hắn cuối cùng mới bắt đầu khởi động xe. Mà người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ đen sẫm, gầy teo, thoạt nhìn như con chuột đen cũng giương mắt hổ theo dõi hắn, giống như chỉ cần hắn hơi di chuyển một chút thì cô có thể nhảy qua xé hắn thành mảnh nhỏ.
189 Đường Trọng chỉ lạnh lùng nhìn cô, trầm mặc không nói gì. - Như thế nào? Không chào đón tôi à? Dù gì thì tôi cũng là bạn tốt nhất của Khương Di Nhiên -----Cô gái này nghiêm trang nhìn Đường Trọng nói.
190 Đổng Bồ Đề đưa tay chặn cằm Đường Trọng, chớp đôi mắt to như mặc ngọc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:- Làm bất cứ chuyện gì cũng phải có vốn. Làm người xấu lại càng phải có vốn.
191 Trơn, mềm, thơm mát, ngọt, ấm. Đây mới là hôn chứ. Đây mới là đầu lưỡi con gái chứ. Đầu lưỡi con gái và đầu lưỡi con trai không giống nhau. . Cho dù là Đường Trọng đã học được rất nhiều thứ trong ngục giam nhưng đối với việc này thì hắn hoàn toàn là một người ngây thơ.
192 Sau khi Đổng Bồ Đề rời đi, Đường Trọng lại bị Bạch Tố cầm tôiy kéo đến gian thay đồ. Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm sợ bỏ qua trò hay đặc sắc gì, không mời mà cũng theo sát vào.
193 Chàng trai ngày càng chăm chú, cảm xúc ngày càng thăng hoa, vẽ càng lúc càng nhanh. Bút lông trong tay như đao bay kiếm múa loang loáng không một kẽ hở.
194 Buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp tại Yên Kinh cuối cùng chỉ còn lại hai ngày, cho nên sân vận động đã treo áp phích của các cô lên rồi. Không chỉ có ở cửa sân vận động mà vài ngày trước, các tờ báo lớn của Yến Kinh, các trạm xe bus, các tiết mục giải trí, đài truyền thanh, internet đều đã tuyên truyền cho buổi biểu diễn này của nhóm Hồ Điệp.
195 - Đường Trọng, cậu muốn làm gì?Bạch Tố hô lên. Đường Trọng chạy xe điên cuồng, nếu bị đâm vào đâu thì kết cục chỉ có một, xe hỏng người chết. Tốc độ đã vượt qua 210km/giờ, chiếc xe đã bắt đầu trở nên bất ổn.
196 Đường Trọng vừa mở cửa xe ra, Trương Hách Bản liền kích động lao tới, nói:- Đường Trọng, anh quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi. Tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng thích anh rồi.
197
198
199
200