161
162
163
164 - Xoảng. . . Chén thủy tinh bị đập nát bấy. - Loảng xoảng. . . Ống bút bị ném thẳng từ trên bàn xuống đất. - Răng rắc. . . Máy laptop cũng văng luôn đi, màn hình vỡ nát, màn và phím mỗi nơi một mảnh.
165 Trên đời không có tường không lọt gió, không có sói không háo sắc, không có người phụ nữ nào có thể giữ bí mật, cũng không có mê cung không bị phá. Có lẽ người ngoài sẽ không nghĩ đến việc Fans của T4 gây rối ở buổi biểu diễn của Hồ Điệp thực tế là khổ nhục kế của Đường Trọng.
166 Đêm đó Đường Trọng cũng không quay về trường học mà ở lại phòng của Đường Tâm tại Tử Viên. Đi vào không gian vốn là nơi riêng tư của người khác này, nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của cô bé trong ảnh trên bàn, tâm tình Đường Trọng hơi nặng nề.
167 Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ phục tùng, cũng không có không hiểu mà phục tùng. Tất cả, tất cả đều vì lợi ích hết. Ta muốn ăn hai quả trứng vịt muối, ngươi lại cho ta ăn hai quả trứng vịt muối.
168 Các thân sĩ, thương nhân, nhân vật có tiếng của các địa phương vì để thuận tiện khi vào thủ đô, có một nơi cố định để ở, mở tiệc chiêu đãi, trao đổi với bằng hữu đồng hương, tụ tập tài nguyên, nhân tài nên mới sinh ra các loại hội sở này.
169 - Xem ra tao đã thuyết phục được mày rồi?Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói. Con ngựa dù có cứng đầu đến đâu cũng sẽ phải phục tùng người, con người dù ngang ngược thế nào cũng sẽ bị người khác chinh phục, không có gì ngoại lệ.
170 Cơ Uy Liêm không nói sai. Hắn biết rõ tính tình Đường Trọng nóng nảy, thân thủ cũng không tồi cho nên lần này đặc biệt dẫn theo mấy người lính xuất ngũ thân thủ rất không tồi được cha mình tuyển chọn đặc biệt.
171 Cơ Uy Liêm không nói sai. Hắn biết rõ tính tình Đường Trọng nóng nảy, thân thủ cũng không tồi cho nên lần này đặc biệt dẫn theo mấy người lính xuất ngũ thân thủ rất không tồi được cha mình tuyển chọn đặc biệt.
172 Người đàn ông mặt đen bị hắn đánh trọng thương, Chu Dục Kiên cũng hoà hoãn đôi chút nên áp lực của Đường Trọng đã giảm bớt không ít. Chứ nếu bị hơn mười tên cao to bao vây, lại ở trên địa bàn của người tôi thì hắn muốn đi ra ngoài là rất khó khăn.
173 - Ba năm trước lúc tôi mới vào đại học, tôi cùng ba người bạn cùng phòng đi dự lê khai giảng xong, bốn người đi ăn cơm, nhìn trong vườn trường có những đôi tình nhân tay trong tay, cảm thấy Cửu Vĩ Ngạc Long hâm mộ.
174 Sau khi đưa Vương Ái Quốc về phòng của hắn rồi đặt lên giường, giúp hắn cởi giầy, đắp chân rồi lại tìm khăn lông giúp hắn lau sạch vết bẩn khóe miệng, giúp hắn rót một chén nước sôi đặt lên cái tủ ở đầu giường, Đường Trọng mới chào tạm biệt các bạn cùng phòng của hắn rồi đóng cửa đi về.
175 Trương Hách Bản vừa quay đầu thì đã thấy “thằng em” của Đường Trọng giống như nhất trụ kình thiên vậy. Cái vật trong quần kia gồng lên, thậm chí cả hình dáng chân thật của nó cũng lộ ra trước mắt cô.
176 Tôn Thanh rời đi, sắc mặt A Ken trở nên khó coi, ngồi yên không động đậy. - A Ken, làm sao vậy? Anh có mâu thuẫn với đại thiếu gia họ Tôn à? Thoạt nhìn cũng giống như không có chuyện gì nhỉ.
177 - Câm miệng. Tôn Thanh quát lớn nói. Một đàn ông to cao khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì? Lại để cho hắn cảm thấy bực bội, mất mặt xấu hổ. Từ sau khi bị “Đường Tâm” đánh cho một trận, Tôn Thanh vẫn có loại cảm giác kim đâm vào lòng bàn chân, cực kỳ khó chịu.
178 - Mời một chén rượu mà thôi, sao A Ken còn chưa đi ra?Daive nghển cổ nhìn về phía khu phòng VIP. - Nói gì chừng bọn họ còn đang trò chuyện rất vui vẻ, ở trong đó mở rượu uống với hát hò đó.
179 - Tôi không nói gì hết. Đây là ý gì? Vì sao trước khi hôn mê A Ken vẫn lặp lại câu này? Bạch Tố không hiểu. Trương Hách Bản lau nước mắt, tức giận nói:- Dì Bạch, ai đã đánh A Ken thế này vậy? Hắn thật quá đáng.
180 Đường Trọng cũng không kỳ quái với thái độ của Daive. Tình cảm không thắng nổi tiền đồ và bối cảnh. Hắn cũng không muốn mình dây dưa vào, mình không thể oán hận được đối phương.