41 Ánh mắt lại quét qua từng người trong hơn hai ngàn tướng sĩ của mình, thanh âm Mạnh Hổ nghe lạnh đến tận xương:- Ai sợ chết có thể bước ra khỏi hàng, cởi giáp xuống ngựa, đi theo bộ binh chiến đấu, bản trưởng quan lấy danh nghĩa của đế quốc mà thề, tuyệt đối không làm khó dễ người đó!Hơn hai ngàn tướng sĩ im phăng phắc không một ai nhúc nhích, đừng nói đến chuyện bước ra khỏi hàn.
42 - Tổng đốc đại nhân, không xong rồi!- Trọng giáp thiết kỵ, vì sao quân địch lại có trọng giáp thiết kỵ?Các tướng lĩnh, tham mưu của sư đoàn Vân Châu, Ứng Châu kinh hoàng đi tới trước mặt Đỗ Dự và Tư Đồ Duệ, kêu trời trách đất, dường như ngày tận thế đã tới.
43 Bởi vì cách tên tướng địch không xa chính là Tư Đồ Duệ với hai bàn tay không đang đứng trước trống trận. Tư Đồ Duệ mặc dù là Tổng đốc Thanh Châu, lại là quân đoàn trưởng của quân đoàn Thanh Châu, nhưng hắn không giống như em trai Tư Đồ Bưu.
44 Đằng sau vòng bảo vệ trùng trùng của đám cận vệ quân, chính là 'Tư Đồ Duệ' đang đứng với vẻ nhàn nhã ung dung. - Mạnh Hổ!Nhìn thẳng vào ánh mắt hung hãn của Mạnh Hổ, 'Tư Đồ Duệ' lạnh lùng nói:- Xuống ngựa đầu hàng, bản Tổng đốc sẽ tha chết cho ngươi!- Hắc hắc!Mạnh Hổ cười gằn hai tiếng, đại thương trong tay rung động vang lên những tiếng ong ong không ngớt, chỉ thoáng chốc, chiến mã của hắn ngẩng đầu hí dài, vó ngựa tung bay thẳng hướng trận trường mâu dày đặc như rừng xông tới.
45 Niễn Tử lộ vẻ sầu thảm nói:- Chúng ta bị bao vây rồi!Mạnh Hổ hít một hơi thật sâu, lớn tiếng quát hỏi:- Các huynh đệ, các ngươi có sợ không?- Không sợ!Bốn, năm mươi tên kỵ binh ầm ầm đáp lại.
46 Trong thoáng chốc,dường như có một luồng sát khí hữu hình toát ra từ trên người Mạnh Hổ, đám quân của đế quốc Minh Nguyệt đang cầm trường mâu bao vây nhất thời giống như thuỷ triều mà lùi theo hai bước.
47 Tên đội trưởng cận vệ cũng thất kinh, vội bảo cận vệ quân đỡ Tư Đồ Duệ, bảo vệ hắn lui về phía sau. Thấy Tư Đồ Duệ không tổn hại chút nào được bọn cận vệ quân bảo vệ lui ra phía sau, Mạnh Hổ không khỏi thầm thở dài trong lòng.
48 Mạnh Hổ nghe vậy lộ vẻ sầu thảm, không chút do dự đáp:- Ta đáp ứng ngươi!- Ha ha ha ha!Thấy Mạnh Hổ đã đáp ứng, Lôi Minh lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn:- Hổ Tử, ta biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng, đúng là huynh đệ tốt của ta, huynh đệ tốt.
49 Mạnh Hổ nhóm lên một đống lửa khoanh chân ngồi xuống, sau đó cởi bỏ áo giáp và chiến bào rách nát trên người ra. Ba vết thương chạm tới xương trước ngực hắn đã lộ ra, da thịt ở miệng vết thương bầy nhầy, ở giữa vết thương vẫn có những dòng máu nhỏ như tơ không ngừng rỉ ra, tình trạng nhìn qua cực kỳ khủng khiếp.
50 Trong lúc này, toàn bộ đám Thanh Y vệ đi theo Triệu Thanh Hạm đã bỏ mình, chiến mã cũng đã chết, Triệu Thanh Hạm bị quân của đế quốc Minh Nguyệt bức đến một ngọn núi nhỏ.
51 Đôn Tử cõng trên lưng một huynh đệ bị thương nặng, chạy ở sau chót đội ngũ, vừa ra sức chạy tất tả, vừa thở hào hển cổ vũ các huynh đệ của mình đã khí cùng lực kiệt:- Các huynh đệ hãy cố gắng kiên trì, thành Tam Giang đã ở phía trước không xa, đừng nhụt chí, nhất định phải kiên cường.
52 Triệu Thanh Hạm mặt mày ảm đạm, ánh mắt lộ vẻ thất vọng không bút nào tả xiết, mầm mống của tình yêu vừa chớm nở tận đáy lòng đã bị tuyết sương lạnh lẽo vô tình giày xéo.
53 Triệu Thanh Hạm kinh ngạc hỏi:- Hành tỉnh Tây Bộ quả thật có một cánh quân kỵ binh kiêu dũng thiện chiến như vậy hay sao, làm sao ta lại không biết chứ?- Nàng biết mà!Mạnh Hổ mỉm cười:- Chỉ bất quá nàng không nghĩ tới mà thôi.
54 - Đại quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ đã bị tiêu diệt toàn quân, ba mươi mấy vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể công thẳng đến đây, thế cục vô cùng hiểm ác, ta quyết định bỏ tất cả thành trì bên ngoài, tập trung tất cả binh lực tử thủ Tây Lăng.
55 Tiết trời vô cùng giá rét, nước đóng thành băng. Trên công trường khai thác quặng, mấy ngàn tên Man nhân áo quần rách nát đang làm việc. Hổ Bào hít một hơi khí lạnh như băng, uốn gối khom lưng, dùng hết sức ôm lên một khối đá lớn nặng khoảng trăm cân, một đám mụn nhọt xù xì lập tức hiện ra trên cánh tay rắn chắc, làn da vì quá lạnh mà trở thành tím ngắt cũng đã nổi đầy những sợi gân xanh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt tung vì dùng sức quá độ.
56 - Trong các ngươi ai có khả năng nghe hiểu tiếng Trung Thổ?Trong mắt Hổ Bào thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng hắn vẫn bước lên một bước, ngang nhiên nói:- Ta, ta có thể nghe hiểu tiếng Trung Thổ.
57 Sắc mặt Hổ Bào đại biến, vội la lên:- Chúng ta đồng ý!Mạnh Hổ cười lạnh lùng, thản nhiên nói:- Nếu nói sớm thì đâu có chuyện như vậy!Dứt lời, Mạnh Hổ quay đầu lại ra hiệu cho binh sĩ của mình hạ cung tên, lại nói với Tất Điêu Tử:- Lập tức sai người chuẩn bị máu sống và thức ăn đầy đủ, chờ đám Man nhân này phát thệ xong cho chúng ăn no một trận, chúng ta không có nhiều thời gian, trước rạng sáng ngày mai bọn chúng phải khôi phục thể lực!- Dạ!Tất Điêu Tử cung kính:- Ty chức lập tức đi chuẩn bị.
58 Trung Châu chính là vùng đất nằm ở giữa đế quốc Minh Nguyệt, dòng sông Thông Thiên xuyên suốt cả thế giới Trung Thổ uốn lượn qua đây, đế đô của đế quốc Minh Nguyệt là thành Tây Kinh nằm trên bờ Bắc của sông Thông Thiên.
59 Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Chiến Ưng giục ngựa đến bên Triệu Thanh Hạm, lo lắng nói:- Thanh Hạm tiểu thư, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt còn cách chúng ta không đầy hai mươi dặm, nếu như không bỏ lại lương thực, bọn chúng sẽ đuổi kịp chúng ta!- Không được!Triệu Thanh Hạm quắc đôi mày liễu:- Số lương thực này quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể bỏ!Chiến Ưng thở dốc:- Thanh Hạm tiểu thư, nếu khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt truy đuổi, mà Mạnh Hổ lại không có cách thuần phục đám nô lệ Man nhân trên Bàn Long sơn, hậu quả thật là không dám tưởng tượng!- Ta tin tưởng hắn.
60 Mạnh Hổ giống như một khối băng, nấp trong đám cỏ cao đến thắt lưng lặng yên không hề nhúc nhích. Cách Mạnh Hổ không xa, Tất Điêu Tử và thủ lĩnh Man nhân Hổ Bào đang lẳng lặng nằm sấp.