81 Chiều ngày hè mưa muốn đến là đến, mới rồi thời tiết còn rất đẹp, chớp mắt đã phủ một khoảng mây mưa, thậm chí không để người ta ý thức được “A, hình như trời sắp đổ mưa” đã ào ào xuống mặt đất.
82 “Thầy Hồ?” Nghe có người gọi mình, Hồ Thập Bát xoay đầu lại, nhìn thấy một phụ nữ cao gầy ăn mặc rất mốt đang đứng phía sau, cô đang mỉm cười nhìn mình, đại não Hồ Thập Bát hoạt động rất nhanh đã hơi hơi nhớ lại, người phụ nữ này là giáo viên khoa Ngoại ngữ học, tên Khương Đào, vì thích sưu tập đồ nên lúc trước có đưa mấy cổ vật cho mình xem thử.
83 Hồ Thập Bát lái xe, một mình chạy về nhà, cuối cùng thì Khương Đào cũng không để Hồ Thập Bát đưa cô về, khi Hồ Thập Bát hỏi cô ở đâu, cô làm mặt xấu với Hồ Thập Bát: “Tôi chỉ giỡn chơi với thầy Hồ thôi, nhà tôi ở gần đây, đi bộ mười mấy phút là tới… Hơn nữa…” Khương Đào lại gõ gõ cây dù ướt đẫm nước, nghiêng mặt nhìn bầu trời có điểm cô đơn: “Giờ mưa cũng ngừng rồi…” Hồ Thập Bát nhớ lại khuôn mặt nghiêng của Khương Đào, không nén được tiếng thở dài, dù mình không làm gì sai, nhưng lúc này là không kiềm được cảm giác khó chịu trong lòng.
84 Gần nhà Hồ Thập Bát có một siêu thị lớn, đi bộ khoảng mười lăm mười sáu phút là tới, Thập Bát khóa kỹ cửa nhà, vừa đi vừa tính toán xem nên mua nguyên liệu làm món gì, đột nhiên nghe trên đầu một tiếng vù—, một vật rơi từ trên trời xuống, dựa theo âm thanh xé gió mà đoán thì thứ này chắc chắn không nhỏ, bị rơi trúng không chết cũng tàn phế, Thập Bát không kịp ngẩng đầu xem thứ từ trời rơi xuống đó là gì, rất quyết đoán nhoáng cái cả người lui về phía sau hơn mười thước, trong nháy mắt Hồ Thập Bát lùi ra nghe một tiếng ‘ầm’ thật lớn, vật thể nọ nện xuống ngay chỗ Thập Bát vừa mới đứng, tạo ra một hố to trên mặt đường tráng nhựa, tro bụi và đá vụn bắn ra xung quanh, Thập Bát lấy tay quạt quạt bụi cát, nhìn cái hố to ình trên mặt đất, nghĩ thầm không lẽ là thiên thạch? Tự dưng bay từ trên trời xuống? Bỗng thấy một hơi thở quen thuộc truyền đến từ giữa hố… “…Ngao Kiệt?” Luồng khí tức đó không ai khác ngoài Thất Long quân Ngao Kiệt mà Thập Bát ngày đêm mong nhớ, sau khi xác thực cẩn thận là không bị nhầm, Thập Bát kêu to một tiếng, vội chạy tới mép hố.
85 Mặt Hạng Phi cũng đỏ như gan heo, hai vị diễn viên trước mặt đã diễn xuân cung sống suốt một giờ hơn, Hạng Phi không dám nhìn thẳng vào Thập Bát và Ngao Kiệt, chỉ cúi đầu ấp a ấp úng chào: “Chào, chào hai bác…” Ngao Kiệt ôm bả vai, bắt chéo chân vênh mặt cau mày, dáng vẻ hệt như xã hội đen trừng Ngao Thanh: “Sao con lại về?” “Hôm nay cuối tuần mà.
86 Nói đến Bạch Hắc… Có thể rất nhiều người đã quên hắn, hắn chính là chú hổ nhỏ khổ mệnh xui xẻo bôn ba ngàn dặm cùng kẻ thoát tuyến Long Lão đại đi tìm mẹ, là chú nhóc ngây ngô hoạt bát đáng yêu hồi nhỏ đó a! [Này!] Lần đầu Ngao Nguyên và Hồ Tiêu gặp Bạch Hắc, là tháng ba năm ngoái, ngày họ ra khỏi Thiên Trì.
87 Cả nhà quây quần bên bàn ăn, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện tương lai của Nguyên Tiêu. Đây là Hồng Ngọc đề nghị, bà nói khi đói tính tình xấu đi, suy nghĩ dễ trở nên cực đoan, vì vậy bảo Thập Bát ra ngoài mua thức ăn, về làm thêm một bàn cơm, mọi người ngồi quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện.