1 Bầu trời như có như không hiện qua mái hiên, trong hẻm nhỏ sắc xuân vô biên, khói quấn quýt, hoa liễu lả tả.
“Ở đây có ngân phiếu trăm lượng, một hộp minh châu…”
Phương Kính Tai khép lại chiết phiến trong tay, đem ngân phiếu cùng hộp trân châu đổ lên người trước mặt.
2 Ngày hôm sau, Phương Kính Tai đau đầu tỉnh dậy, trong đầu giống như có ruồi nhặng phá rối, vang lên ong ong.
Đợi khi thần trí thanh tỉnh mới nhớ đến bản thân, cánh tay vô ý chạm phải cơ thể ấm áp bên cạnh, nghiêng người nhìn, bất giác hít một hơi khí lạnh.
3 Phương nhị thiếu gia mang một thân xui xẻo trở về Phương phủ, vừa vào cửa đã thấy thị đồng của mình ôm một cái vò lớn đi qua trước mặt, liền gọi nó lại.
4 Có lẽ trên đời này không có ai xui xẻo hơn hắn nữa!
Phương Kính Tai lần này ngay cả chết cũng đều nghĩ tới.
Rèm giường buông xuống, theo giường gỗ hồ đào run rẩy mà lay động tầng tầng gợn sóng, ván giường ‘kèn kẹt’ vang dội, tiếng ồ ồ thở dốc cùng thanh âm thân thể va chạm đan xen vào nhau.
5 Phong Nhược Trần muốn hắn hai lần, đến lúc này Phương Kính Tai đã thở ra thì nhiều mà hít vào chả được bao nhiêu.
Lúc tỉnh lại, hắn thấy Phong Nhược Trần ngồi trước án đang phê duyệt cái gì đó, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu, vẫn là nụ cười dễ nhìn như trước:
“Ngươi đã tỉnh?”
Phương Kính Tai cảm giác mình như bị người ta hành hung đánh cho một trận, cả người đau nhức, nhất là chỗ bị tiến vào kia, tức thì nổi giận vung tay một cái.
6 Nếu là chính miệng đại ca nhờ họ Phong chăm sóc mình, ngay sau đó Phương Kính Tai đối với khoản sổ sách ù ù cạc cạc liền giao luôn cho Phong Nhược Trần.
7 Súc, sinh!
Súc sinh! Súc sinh! Súc sinh!
Mẹ nó! Lão tử với ngươi tám đời có cừu oán à?!
Phương Kính Tai nằm trên giường lấy tay chỉ vào hai vành mắt như người chết tỏ rõ việc mình miệt mài quá độ.
8 Phương Kính Tai hạ mê dược trong đồ ăn của Phong Nhược Trần.
Không có mục đích nào khác ngoài việc dự định thừa dịp Phong Nhược Trần ngủ mê mệt mà đem “Khế ước bán thân” lén lút trộm lại, nếu như thuận tiện có thể đánh y hai cái đạp y hai phát để hả giận.
9 Phương Kính Tai thò đầu ra nhìn xung quanh, đối diện đường núi đúng là một cỗ xe ngựa mộc mạc, con ngựa kia đi rất chậm, hắn có thể nhận ra người kia là gã sai vặt đi theo Phong Nhược Trần.
10 “Sau này trở lại tìm một thầy tướng số xem một chút, ta và ngươi nhất định bát tự không hợp mệnh trung tương khắc… Đụng tới ngươi sẽ không gặp chuyện gì tốt!”
Phương Kính Tai lấy tay che mắt, ngẩng đầu nhìn bên trên.
11 Ngủ thẳng đến nửa đêm, vừa xoay người đã chạm đến một vật thể ấm áp, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phát hiện vật thể không rõ cũng không phải ai xa lạ, chính là cái tên người gặp người thích hoa gặp hoa nở duy chỉ có Phương nhị thiếu gia lại không định gặp – Phong lão gia – Nhược Trần công tử!
Phương Kính Tai nhấc chân muốn đem y đạp xuống dưới, nhưng vừa nghĩ trên mặt đất ẩm ướt có khả năng đối với vết thương của y không tốt lắm, thế là lại thôi.
12 Phương Kính Tai nằm mơ.
Trong mơ hắn là một con chuột xám, vừa mới ngẩng đầu, chính là hai cái tai mèo của Phong Nhược Trần, y đang lắc đuôi ngồi chồm hổm trước mặt hắn liếm móng vuốt.
13 Nhà họ Phương có trăm năm kinh doanh tửu phường, Phương Kính Tai hầu như rượu nào cũng nếm qua, không phải rượu ngon thì không uống, mà trong lúc rảnh rỗi hắn cũng tự mình thử nghiệm ra mấy cách mới ủ lấy vài vò vui đùa một chút.
14 “Lão tử hẳn là nên ở Ỷ Hương Các, uống rượu nghe tiểu khúc, ấp ấp eo nhỏ người đẹp, hôn cái miệng nhỏ nhắn… Au!!”
Khăn ướt đặt trên đôi mắt sưng húp, lạnh lẽo kích thích Phương Kính Tai co rụt lại.
15 Phong Nhược Trần như không có chuyện gì xảy ra từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên áo choàng, Phương Kính Tai lại có chút lúng túng, nhìn kỹ còn có thể thấy đỏ ửng lan từ cổ lên tận lỗ tai.
16 Phương Kính Tai cũng không phải là chủ trà, cho dù chỉ có lão hoàng đế mới có khả năng uống trà Búp Minh thì hắn cũng không thấy lạ. Chính là hắn cảm thấy hứng thú với phương thức hái mà thôi.
17 ”Đông nam hình thắng,
Giang ngô đô hội,
Tiễn đường tự cổ phồn hoa.
Yên liễu họa kiều,
Phong liêm thúy mạc,
Tham soa thập vạn nhân gia. ” (*)
Khói trên sông nhàn nhạt lay động, liễu hai bên bờ xanh biếc, mà phía bên ngoài thành bạt ngàn đồi trà xanh bóng, thật không phụ câu:
”Bạch Vân Phong hạ lưỡng kỳ tân,
Nị lục trường tiên Cốc Vũ xuân” (**)
Phong gia đại trạch chính là một ngôi đình xây trên hồ, Phong gia lão gia Nhược Trần công tử đang tự mình châm trà cho phương nhị thiếu gia.
18 Ba cái bàn bát tiên hợp lại thành một bàn dài, trên mặt bàn bày chỉnh tề chút rượu với mấy cái chén. Vừa đi vào, mùi rượu, mùi trái cây, các loại mùi hoa đập thẳng vào mặt.
19 “Giường!”
Phong Nhược Trần trả lời nhanh chóng dứt khoát, sau đó túm vạt áo tứ tán kéo Phương Kính Tai một đường chạy đến sương phòng.
Gió mát bên tai, thoang thoảng rùi rượu, đây là một hình ảnh như nào?
Hai tên nam nhân quần áo xộc xệch lôi kéo nhau vội vã đi qua hành lang quanh co thật dài.
20 Phương Kính Tai không nhớ mình ngủ khi nào, chỉ biết lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào bên trong phòng có chút chói mắt.
Ngoại trừ mệt mỏi do miệt mài quá độ, thì trên người cũng không thấy có gì là không khỏe như đêm đầu tiên.