21 “Nhân gia chỉ là lạc đường trong núi, mấy ngày rồi không có ăn cái gì hết. . . Đói bụng muốn chết. . . Chẳng qua chỉ ăn có mấy con cá thôi, mà Thất đệ lại đối đãi với nhân gia như vậy.
22 “Ngươi rốt cuộc muốn ở chỗ này đến khi nào nữa!!” Ngao Kiệt toàn thân tán phát nộ khí, cư cao lâm hạ mà nhìn Ngao Ly đang vùi đầu miệt mài mà ăn. Ngao Ly ngước mắt, nhìn nhìn cái mặt so với nhọ nồi còn muốn đen hơn của Thất đệ mình, bắt đầu bĩu bĩu cái miệng bày ra bộ dạng tiểu tức phụ “Nhân gia mới đến có ba ngày.
23 Cái gọi Quỷ tập, danh như ý nghĩa, chính là chợ do quỷ quái yêu tinh tập họp lại mà thành. Quỷ tập hàng năm đều xuất hiện, nhưng vị trí lại không cố định, bởi vì nó trôi nổi trong khe hở thời không giữa tam giới quỷ giới, yêu giới cùng nhân giới, mà khe hỡ thời không luôn luôn di động, thế nên năm nay có thể ở ngoại thành Lạc Dương, sang năm không bảo đảm không có khả năng bay tới Tứ Xuyên.
24 Hồ Thập Bát phiêu giữa không trung, kịch liệt thở hào hển, tim đập như muốn vỡ tung. Hắn đuổi theo khí tức của Long Quân thẳng một đường về phía tây. Tuy biết rõ mình đuổi không kịp, nhưng từ xa hắn vẫn có thể cảm giác được khí tức của Long Quân ở phía trước, cũng hơi hơi an tâm.
25 Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát, càng lúc càng kinh hãi. Thân thể Hồ Thập Bát trong lòng càng ngày càng lạnh như băng. Cái lạnh tựa như từ cốt tủy Hồ Thập Bát tản ra vậy, bất kể y tăng nhiệt độ thân thể mình lên mà ôm chặt lấy Hồ Thập Bát như thế nào, cũng không thể làm ấm hắn.
26 Buồn bực hừ một tiếng, Ngao Kiệt ngăn không cho Hồ Thập Bát gặm gặm cổ mình nữa, cảm giác chỗ đó chắc chắn là đã chảy máu. . . Cái kia so với lời Ngũ ca nói không giống nhau a! Tại sao, tại sao Hồ Thập Bát tự dưng lại muốn hút máu mình chứ? Cảm giác được Ngao Kiệt áp trụ đầu mình, Hồ Thập Bát bất mãn né tránh, nhẹ nhẹ liếm vết thương lúc nãy mình vừa gây ra trên cổ Ngao Kiệt, đột nhiên lại há mồm cắn tiếp.
27 Lúc Hồ Thập Bát tỉnh lại, nhìn thấy tịch dương kim sắc từ dậu cửa sổ chiếu vào, ôn ôn nhu nhu mà soi rọi trên mặt bàn, tràn xuống mặt đất, tựa như một phiến vàng lấp lánh kỳ quái tinh tế bị vỡ ra rải rắc khắp nơi.
28 “Là ai a? Khẩu khí ngang như vậy. . . ”Ngao Ly nhíu mày, quay lại nhìn Hồ Thập Bát “Cừu nhân của ngươi?” Hồ Thập Bát nghe được chất giọng kia, sợ đến mức suýt nữa lăn từ trên giường lăn xuống đất, nhìn Ngao Ly há miệng bắt đầu nói lắp “Là là là là là.
29 Ngao Ly mỉm cười “Cùng Thập Bát công tử lưỡng tình tương duyệt không phải là tại hạ, mà là Thất đệ của tại hạ. ” Hồ Hồng Ngọc thấy Ngao Ly cười đã muốn nổi hỏa, nhíu mày nói “Thất đệ ngươi? Vậy hiện tại người đâu? Đang ở Thanh Vân Sơn?” Ngao Ly hai mắt nhìn Hồng Ngọc, biểu tình vẫn là mỉm cười khiêm tốn, hai mắt híp lại.
30 Hoa nở hai bông, mỗi bông một cành, trước tạm ém xuống phía Long Quân khoan nhắc đến, ta nói về Hồ Thập Bát bên này trước. Hồ Thập Bát bị Hồng Ngọc lôi về yêu giới.
31 Bàn tay nhỏ xíu bạch nộn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen nhánh của Thập Bát, Thất tỷ phu không bị đẩy văng ra ngoài, cũng không bị cỗ khí tức kia áp bức đến mức phải hộc máu té xỉu, tại sao vậy nha?? Mấy tỷ tỷ, tỷ phu còn lại sờ sờ cằm cùng nhau chụm đầu lại nghiêm túc bàn bạc, chẳng lẽ vì Thất tỷ phu là con người? Cho nên không cảm nhận được? Đột nhiên ngay lúc đó, Đại tỷ phu lúc thường vẫn có tiếng giao du cực rộng rãi, kiến thức cực nhiều quát to một tiếng, vươn ngón tay run rẩy chỉ lên trán Hồ Thập Bát.
32 “Thập Bát?” Hồng Ngọc ở bên trong nói vọng ra “Vẫn chưa ngủ, cứ vào đi. ” Hồ Thập Bát do dự một chút, mới đẩy cửa bước vào, ngại ngùng cười “Nương, người vẫn chưa ngủ nữa sao?” Hồng Ngọc phì cười một tiếng nói, ngươi hỏi cái gì vậy, ngươi đến tìm ta là hi vọng ta ngủ rồi hay là chưa ngủ a? Hồ Thập Bát cũng biết bản thân mình hỏi câu kia có phần kỳ quái, thế là cười cười gãi đầu nói, vậy nương đang làm gì vậy Hồng Ngọc ngồi cạnh bàn, trên bàn bày một đống bản vẽ.
33 Bên này đám người Hồng Ngọc bận bận bịu bịu lo chuẩn bị để việc thành thân được chu toàn, còn phía bên Long Quân thì làm gì nha?. . . . Bên phía Long Quân có hơi lộn xộn.
34 Long Quân nhất tộc, một phần tộc nhân cư trụ tại Giáng Hà chi uyên ở cửu thiên, điều khiển thủy nguyên khắp thiên thượng thiên hạ, số tộc nhân còn lại trấn ở Hãn Hải, chuyên môn trấn thủ tà đạo.
35 Hồ Thập Bát uể oải ngồi phơi nắng ở sườn núi Phất Lai Sơn. Hôm nay tâm tình không được tốt lắm, sáng sớm lúc gần tỉnh giấc, hắn gặp mộng. Trong mộng, khó khăn lắm mới gặp được bóng dáng Ngao Kiệt, nhưng lúc hắn vui mừng kích động chạy đến nghênh đón thì Ngao Kiệt lại nộ trừng lạnh lùng nhìn hắn không chịu nói lời nào.
36 Hồ Thập Bát thật sự rất muốn nổi giận, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vị Long Quân này giận dữ một đường bay đến đây gây chuyện đã biến yêu giới thành ra cái bộ dáng gì! Nhưng mà, ngay lúc Ngao Kiệt đứng trước mặt Hồ Thập Bát, bày ra vẻ mặt vô tội tươi cười đến vui vẻ, đưa hai tay bổ nhào vào người hắn, Hồ Thập Bát đột nhiên phát giác, mặc dù chỉ mới gần mười ngày không gặp nhau.
37 Hồng Ngọc hiện tại đang ở chế độ mẹ chồng xem nàng dâu, càng coi càng thấy thú, càng nhìn Ngao Kiệt càng thấy thuận mắt, toàn thân khí tức áp nhân thì là cái gì chứ, nhi tử nhà mình không có gì, lại cảm thấy ở cạnh hắn rất hạnh phúc là được rồi ~! Thế là ngay tức khắc mời hai vị Long Quân ghé tệ xá uống chút trà, nghỉ ngơi lấy sức.
38 Thịch. . . thịch. . . thịch. . . Nhịp tấu thong thả lại ổn định vững chải, là thanh âm khiêu động của thứ gì đó. Thứ ấy giống như đang kề sát bên người, nhịp tấu tựa như vĩnh viễn cũng không đổi, giống như đã nghe thấy từ rất lâu rồi.
39 Nửa tháng tiếp theo, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Định Hải Thần Châu Hãn Hải bị trộm mất, tà đạo phong ấn một lần nữa bị mở ra, yêu ma phóng thích, xâm nhập quấy nhiễu ba giới nhân thần yêu.
40 Hồ Thập Bát lúc này ở yêu giới đang ăn không ngon ngủ không yên thì, bên kia Long tộc loạn đến muốn rối lung tung beng lên. Hai vị Long Quân mất tích! Thất Long Quân ưu tú nhất cùng Đại Long Quân vô dụng nhất! Ban đầu, người mất tích đầu tiên là Ngao Kiệt.