1 Từng cánh hoa mỏng như tơ khẽ bay trong gió, hòa theo ánh trăng mờ ảo rồi tản mác khắp mặt đất. Đào hoa nở rộ ánh hồng rực rỡ, thanh tao, xinh đẹp, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ mờ ảo giữa ngọn núi hoang vắng, khiến cho ai vào đây như hồn mê lạc phách giữa chốn đào nguyên tiên cảnh.
2 Ánh lửa làm cho cả rừng đào dường như sáng rực lên. Đào Quân nheo mắt nhìn những thân ảnh mặc hồng y bó sát vô cùng kỳ lạ, khuôn mặt che kín bởi những chiếc mặt nạ quỷ dữ.
3 Đào Quân mở mắt ra thì phát hiện nam nhân đã tỉnh lại. Nộ khí lập tức bùng lên, hảo cho cái con đỉa nhà ngươi, chưa bao giờ bản Quân phải chịu nhiều ủy khuất như hôm nay.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam nhân trong lòng thầm tính toán, nhưng sau cùng vẫn quyết định ở lại, thiếu niên này xem ra tới tột cùng vẫn không có ý làm hại hắn.
5
Minh Nguyệt quốc,
Thất Nguyệt Vương phủ.
Ánh trăng men theo từng đường nét diễm lệ của những hoa văn kỳ dị được chạm trổ cầu kỳ trên nền đá khảm ngọc, tạo nên thứ ánh sáng mờ ảo trắng ngà như có như không.
6
”Tiểu Bạch” là một con Bạch hổ.
Không phải tiểu miêu nhi đáng yêu mềm mại mũm mỉm như Đào Quân tả, mà là một con Bạch hổ.
Không phải một con tiểu hổ nhi còn bú sữa mẹ, mà là một lão hổ công (hổ đực) trưởng thành oai phong lẫm liệt khí thế hào hùng….
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
« THỊCH »
Chuyện gì thế này ? Đào Quân cảm thấy hai má nó đỏ bừng lên.
8 Vừa mới bước chân vào cửa Minh Nguyệt cung, đã có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ tử vang vọng, thi thoảng còn vang lên tiếng an ủi của một nam nhân.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt, mùa xuân đã trôi qua…Đào hoa như tuyết, nở rộ rực rỡ rồi tan biến vào hư không, vẻ đẹp hư ảo chỉ có thể tồn tại trong ngày xuân ngắn ngủi…Hoa nở, rồi tàn phai…
Từ lúc Lãnh Nguyệt lưu lạc đến nơi này đã được một tháng.
10
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng ôm thiếu niên trở về hang động. Đào Quân vẫn như cũ khẽ rúc vào người nam nhân, cảm nhận sự ấm áp trong lòng ngực to lớn kia. Hai người trầm mặc giữ nguyên tư thế ôm ấp thân mật, chỉ nghe tiếng lửa cháy tí tách cùng bóng hình như hòa làm một in trên vách động, mặc cho thời gian dần trôi…
Khi những ánh bình minh đầu tiên ló dạng, đã có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa bên tai.
11 Khi Quỳnh Hoa hoàng hậu tỉnh dậy, trời đã xẩm tối. Căn phòng yên ắng dần chìm vào bóng đêm, thấp thoáng đâu đó có thể nghe thấy tiếng chim hót lanh lảnh.
12 Mấy ngày nay, Tiểu Bạch luôn cảm thấy buồn chán. Từ ngày tên nam tử kia đi khỏi rừng đào trên Bạch hổ sơn này, cuộc sống của nó trở nên vô cùng bất ổn.
13
_ Ta trở về rồi đây, Thiên Đào !
Nam nhân một thân hắc bào ướt sũng đứng giữa cơn mưa, khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen trong vắt ánh lên màu vàng kim rạng rỡ như tinh tú trên trời chỉ chăm chú ngắm nhìn thiếu niên đang ngây ngốc trên cành đào.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Đào chẳng suy nghĩ nhiều khi trả lời câu hỏi kia của nam nhân.
15 Thiên Đào nằm mộng. Trong giấc mộng đó, nó đang ngủ trên một đám mây mềm mại, cơ thể lại được bao bọc trong hơi ấm dễ chịu. Thiếu niên mơ màng rúc người tựa vào nơi ấm áp kia, lúc bấy giờ mới phát hiện nơi ấy cư nhiên lại vô cùng rắn chắc.
16 Đoàn nhân mã đi năm ngày đường thì tới được một thành trấn nhỏ. Nơi đây tuy ở cận biên giới nhưng lại vô cùng sầm uất, người qua đường đại đa số đều là những thương nhân lớn nhỏ đang trên đường đến Khải Minh thành.
17 Tên hắc y nhân đeo một chiếc mặt nạ vẽ quỷ vô cùng đáng sợ che khuất toàn bộ khuôn mặt, thân hình vạm vỡ cao lớn cùng tử khí dữ tợn phát ra trông như quỷ thần ATula từ địa ngục phái tới.
18 Căn phòng vắng lặng chỉ còn có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thiên Đào, đôi tử mâu xinh đẹp của cậu nhìn về một khoảng không vô định, phản chiếu những bóng hình mờ nhạt như dòng ký ức thoáng qua trong cuộc đời cậu.
19
Đào nhi chỉ cần nhớ về ta là đủ rồi, cái tên Thái tử kia, quên hắn đi!
Thiên Đào tròn xoe mắt nhìn Nguyệt của nó. Nam nhân này a, từ khi nào đã bá đạo đến như thế? Cơn nhói đau trên cổ khiến nó hít vào một ngụm lãnh khí, nhưng chưa kịp phản kháng thì cảm giác đau nhói đã nhanh chóng biến thành một trận khoái cảm kỳ lạ như sóng cuộn trào dâng truyền từ hai cánh hoa đào trước ngực khiến nó lại rên lên ma mị.
20 Khi Lãnh Anh thanh tỉnh, trời đã xẩm tối. Tẩm cung rộng lớn được chiếu sáng mờ ảo bởi vô số những ngọn nến xa hoa. Khoác nhẹ ngoại y, nam nhân chao đảo đứng dậy, tiến về nơi cửa sổ đang rọi lại ánh trăng.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15