21 Ban đêm, một cơn mưa thu trút xuống, làm không khí lạnh hẳn đi, buổi sáng rời giường khí lạnh thấp mấy phần. A Nan buổi sáng rời giường hắt hơi một cái, rất nhanh liền bị Sở Bá Ninh nhét về trong chăn.
22 Sở Bá Ninh đưa con mắt tĩnh mịch, mặt mũi nghiêm trang, lạnh lẽo nhìn nam hài đang trèo trên chóp tường. Lục Chí Lăng là bá chủ một phương, cha là Lục gia, tương lai là Đại Gia Trưởng, hắn là con trai duy nhất của chính thất, cơ nghiệp tương lai của Lục gia không chừng cũng để lại cho hắn thừa kế.
23 Thừa tướng phu nhân lòng nóng như lửa đốt, nhận ra lão ma ma quỳ trên mặt đất chính là ma ma chăm sóc Lục Chí Lăng, liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy lão ma ma chỉ nhiệt tình khóc lóc kể lể “Lăng thiếu gia bị treo cổ!” v…v…, cũng không nói thêm gì nữa.
24 Lục lão phu nhân tay trái vịn một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sau tuổi, bên phải là đứa bé trai, phía sau còn đi theo hai tiểu thư trẻ trung.
25 Sở Bá Ninh đem quyền lợi xử trí giao cho A Nan, người ở chỗ này sau khi nghe xong sắc mặt khác nhau, có kinh ngạc, có hâm mộ, còn có thở phào nhẹ nhõm.
26 “Vương gia, Vương phi, Thi Tình cô nương là một trong ba cô nương thái hậu nương nương ban thưởng, hai cô nương khác tên là Họa Ý và Phong Nhã.
27 Sắc mặt thái hậu trầm hẳn xuống, nhìn mặt tiểu thái giám, gương mặt căng thẳng khiến không ai hiểu được tâm tư của nàng, là thẹn quá thành giận chăng….
28 Trải qua mấy ngày nữa, phủ Túc vương hoàn toàn khôi phục trật tự, giống như chuyện cung nữ Thái hậu ban cho tử vong đã trở thành quá khứ. Sở Bá Ninh trừ đêm đó luống cuống, ngày thứ hai rất nhanh lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc, vẫn là Túc vương khí thế cường đại.
29 Thái hậu cảm thấy, nếu nói đứa con trai là oan nghiệt đời trước, như vậy con dâu là oan nghiệt đời này, thật sự làm làm cho người ta có cảm giác thiếu nợ quỷ thần mà.
30 Mỹ nam bị đá bay trong sân ai oán kêu lên, lúc mò dậy đầu tóc đã cắm mấy chiếc lá khô, gò má trắng như sứ cũng bị dính chút bùn, một thân cẩm y hoa lệ màu xanh đen cũng bị vấy bẩn!Là một mỹ nam phong thần như ngọc lại bị đạp bay như vậy, hình tượng gì cũng hóa thành hư vô.
31 A Nan mặt tràn đầy từ ái, dùng mắt mắt trìu mến nhìn nhân sâm, bộ dáng không có tiền đồ khiến Như lam nghiêng đầu, nhắm mắt làm ngơ.
32 Thừa tướng đương triều tới cửa, đừng nói là người gác cổng, ngay cả Tấn quản gia cũng cung kính nghênh đón. Hơn nữa, Lục Thừa tướng không chỉ là Thừa tướng, còn là cha ruột Vương phi bọn hắn, người trong Vương phủ thế nào cũng phải cung kính.
33 Nghe được câu hỏi của Như Lam, A Nan cảm khái một tiếng, liền cho người đi thông báo người gác cổng để cho ba người Đường tỷ muội kia vào phủ. A Nan sai bọn nha hoàn giúp nàng thay quần áo, chải tóc lần nữa, cố gắng tạo RA KHÍ thế Vương phi một chút – dĩ nhiên, nhưng trang sức tỏ vẻ quyền quý nàng không dùng, bởi những thứ đó mang lên người nàng cứ như là nhà giàu mới nổi dùng, làm thế trước mặt kẻ thù chỉ làm chuyện cười cho thiên hạ, nàng đương nhiên hiểu được những chuyện này.
34 Nói thật ra, A Nan không ngốc, nàng cho người khác cảm giác dịu ngoan nhu hòa, tựa như một tiểu muội muội đáng yêu khéo léo, rất phù hợp tính tình những cô nương dịu ngoan của thời đại này.
35 Phát hiện ra hướng thanh âm kia, mọi người há miệng run rẩy nhìn về con đường bên kia hậu viện, có một nam nhân đang đứng trên bậc thang thật cao. Gương mặt thư sinh anh tuấn, tuấn tú thật nghiêm túc, trường bào được thêu bằng chỉ bạc hoa văn xanh làm nổi bật lên thân hình cao lớn, khí chất hòa nhã, trên cao nhìn xuống, mang vẻ khí thế cường đại, trong nháy mắt làm cho người ta ngưỡng đầu ngưỡng mộ, khó có cảm giác sánh bằng.
36 Cha con An Dương lúc này cũng không biết ý nghĩ của thái y, nghe được lời thái y nói, rối rít thở phào nhẹ nhõm. Thái y lại chữa cho An Dương Vương phi tỉnh dậy, An Dương Vương phi rất nhanh liền tỉnh, sau đó thấy đứa con trai sắc mặt tái nhợt trên giường, không khỏi che khăn bật khóc lên, thật sự là ruột gan đứt từng khúc, cho đến khi thái y lặp lại đoạn thoại mới ngưng nước mắt.
37 Tâm tình đi xuống của A Nan không bao lâu liền bỏ qua một bên, nàng là người không thích đi tìm sự phiền não, ngược lại dễ dàng đem mọi chuyện bỏ qua, nếu chuyện đã như vậy, không bằng cứ nhìn về phía trước.
38 Hai ngày sau, A Nan an phận sống trong vương phủ chuẩn bị hành lý cho Sở Bá Ninh. Mùa đông đã cận kề, hơn nữa Đồng Thành là đất biên thùy, mùa đông tới sớm, nghe nói tháng mười một sẽ có tuyết rơi, khí hậu có nhiều ác liệt, đặc biệt là so với Kinh Thành, như là nơi hoang dã.
39 Hai ngày sau, Túc Vương dẫn quân đội từ Hoàng Thành lên đường, tiến về phía Đồng Thành trợ giúp chiến sự ở Đồng Thành. A Nan từ trong mộng tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, vội vàng gọi người hỏi, biết Sở Bá Ninh chưa đến giờ Ma mao (buổi sáng 5: 00) đã vào cung, không thể cùng hắn nói lời tạm biệt, trong lòng có chút bực mình, sau đó đành phải thật sớm ra cửa, ngồi ở quán rượu trên con đường đại quân đi qua, dùng tiền chọn một cái ghế có thể nhìn ra đường.
40 Nhưng lão thái thái lại xem nàng như bánh bao, có thể tùy tiện ép lung tung?A Nan trước kia chỉ là thứ nữ cũng đã không cho để lão thái thái khi dễ mình, hiện tại nàng đã lập gia đình, cũng không phải lão thái thái có thể mỉa mai đâu!Lục Phỉ Dung, Lục Phỉ Tễ không nói gì, hiện nay cũng không phải là họ có thể nói, chỉ cười cười.