1 Chương 1 Một chiếc xe thể thao xa hoa vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, dừng lại ở khu để xe học viện Bạch Kim. Người lái xe hình như là một thiếu niên hai mươi tuổi, lạnh lùng chỉnh lại kính râm đắt tiền trên mặt, bộ đồng phục học sinh xuất sắc mặc ở trên người hắn, hiện ra vài phần bất cần đời.
2 Chương 2 Hắn đột nhiên mắng một tiếng, đè xuống hỏa lớn. Nếu không hắn không cố gắng nhịn xuống tính cách của mình,cái di động đắt tiền kia giờ phút này chỉ sợ đã tan nát.
3 Chương 3 Cô gái kia đại khái mười tám,mười chín tuổi, một mái tóc dài chỉnh tề phủ ở sau đầu, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn giống như người ngoan ngoãn được người nhà bảo vệ vô cùng tốt Cô mặc đồng phục nữ sinh của học viện Bạch Kim, hai chân dưới làn váy ngắn màu đen càng có vẻ thon dài tinh tế.
4 Chương 4 Nói xong điện thoại,Thượng Quan Nghiêu trở về văn phòng chuyên dụng của hội học sinh,mới trở lại trong phòng liền đem chuyện xảy ra vừa rồi nói lại cho đám bạn đó nghe, không nghĩ tới mấy tên tiểu tử bề ngoài tuấn tú,trong xương lại so với người khác còn ác hơn, không chút khách khí quay mặt về phía hắn cười to.
5 Chương 5 Người như vậy có ai không muốn nịnh bợ, huống chi những nữ học sinh đang tuổi yêu đương,còn phim thần tượng và tiểu thuyết tràn lan,cho nên bọn họ đem ánh mắt tập trung ở trên người Quan Nghiêu cũng là chuyện thường tình.
6 Chương 6 Hắn hôm nay hắn không có mặc đồng phục, mà diện một bộ đồng phục thể thao nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, trên chân còn mang loại giày chơi bóng hạng sang,cả người rõ ràng như ánh mặt trời, cũng không biết vì sao mặc ở trên người hắn lại hiện ra vài tia lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.
7 Chương 7 Khi hắn hoàn hồn mới phát hiện cơm trưa của cô tất cả đều bị hắn giải quyết hết nhưng cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cúi thấp đầu, khuôn mặt buồn rầu.
8 Chương 8 Dù nói như thế nào cha cô tốt xấu cũng cũng là ông chủ một công ty, hơn nữa nghe nhà cô là biệt thự xa hoa chiếm diện tích khá lớn. Con gái gia đình như vậy, lại sợ thứ mắt tiền?! Ack…… nhà ăn của học viện Bạch Kim đệ quả thực so với các trường khác thì mắt hơn một chút, nhưng không đến mức làm cho người ta không đủ sức ăn nha.
9 Chương 9 Từ khi hắn nói những lời này “Mọi người làm giao dịch đi tôi sẽ không bạc đãi cô ”, học viện Bạch Kim, mỗi ngày giữa trưa nhiều thêm một người.
10 Chương 10 “Mọi người đều nói người có thói quen dùng tay trái tương đối thông minh. ” Ngày nào đó, hai người ăn xong cơm trưa, thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủn chưa đến giờ đi học, cùng với ánh sang rực rỡ ấm áp,Lăng Thủy Nguyệt ghé sang một bên, cùng hắn tán gẫu.
11 Chương 11 Lời nói của hắn thủy chung ở trong đầu cô hồi lâu không đi, cô giống như có hiểu rõ rồi lại không hiểu rõ, nhưng cô duy nhất biết là khuôn mặt hắn ngay lúc đó tươi cười, cố chấp nhưng rất mê người.
12 Chương 12 Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên ửng đỏ, tim không hiểu vì sao đập nhanh hơn vài nhịp, đôi môi có chút khô ráo có chút sợ hãi, cũng có chút vừa mừng vừa lo giống như sắp có chuyện gì xảy ra, cô nhảy nhót chờ mong.
13 Chương 13 Đột nhiên trong lúc đó cô vừa phải tìm công việc vừa phải vội vàng tìm phòng ở, cuộc sống trở nên một đống hỗn loạn, hai mươi vạn rất nhanh bị cô tiêu hết lại không có bạn bè thân thích có thể dựa vào, không có cách nào khác cô đành phải tùy tiện tìm một công ty nhỏ nhậm chức.
14 Chương 14 Nghĩ đến người đáng sợ đòi nợ kia,cô không khỏi liên tưởng đến điện ảnh xã hội đen, nói không chừng sẽ ở trên cửa cô tạt máu heo hoặc là chặt đứt mấy cái ngón tay để cảnh báo.
15 Chương 15 Cô rất muốn khóc, cô nghĩ cả đời này có thể không nhìn thấy hắn ,cô nghĩ đến duyên phận hai người ở nhiều năm trước đã ngưng hẳn,cô thậm chí còn tưởng rằng tất cả chuyện xảy ra ở trong học viện Bạch Kim chỉ là mộng.
16 Chương 16 “Tiêu Tĩnh!” Tiếng nói trầm thấp hùng hậu hợp thời vang lên, cũng làm cho trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Tĩnh dừng lại bước chân, xoay người cung kính nhìn hắn,vẻ mặt mang theo vài tia không xác định,“Thiếu gia?” “Cô ấy thiếu công ty bao nhiêu tiền?” “Không nhiều lắm là ba nghìn bảy trăm vạn.
17 Chương 17 Cuộc sống của Lăng Thủy Nguyệt bình thường nhàm chán, hai chữ phấn đấu này từ trước đến nay đề không có duyên với cô, ít nhất hai mươi mấy năm trước cô sống mỗi một ngày như hòa thượng.
18 Chương 18 Cô đột nhiên cả kinh, khăn lau trong tay cũng bị dọa sợ tới mức rơi xuống trên mặt đất. “A…… Thượng…… Thượng quan tiên sinh…… Thật xin lỗi, tôi…… Tôi vừa mới không cẩn thận quét nhà anh…… Quét qua một lần……” Lời nói xin lỗi này thật đúng là không có ngữ pháp, mặc cho ai nghe xong đều đã cảm thấy kỳ quái vô cùng.
19 Chương 19 Thượng Quan Nghiêu không nghĩ tới cô lại chủ động muốn đi bồi rượu, dáng người trong sáng như vậy, khuôn mặt đơn thuần như vậy,mặc dù không xinh đẹp lắm, nhưng khí chất kiêng cười của cô làm người ta đau loòng.
20 Chương 20 “Tôi nghĩ tôi hẳn là không có nhớ lầm, hình như có gặp qua một lần tên gọi là gì thì quên rồi , bất quá năm ấy cậu gặp chuyện không may, cô ấy từng hỏi thăm tình huống của cậu, lúc ấy dáng vẻ khúm núm, đúng rồi, đúng vậy! Chính là cô ấy.
Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Trinh thám
Số chương: 22