1 Chương 1: Khoảnh khắc ấy là định mệnhNắng tràn qua khung cửa sổ vừa được mở rộng, lung linh ruộm vàng như rót mật lên không gian ngập hồng xen trắng của căn phòng.
2 Chương 2: Gặp lại Ánh sáng loang loáng, Lệ Na bước xuống vũ trường từ chiếc cầu thang cao ngất. Khung cảnh náo nhiệt ồn ào, đám thanh niên đang quay cuồng trong tiếng nhạc sôi động, ở góc xa là những chiếc bàn với tiếng cười đùa và chạm ly lanh canh.
3 Chương 3: Không lối thoát Ông Hòa day day hai bên thái dương, sự căng thẳng và lo lắng khiến ông vô cùng mệt mỏi. Hầu như khắp các bên đầu tư đều đã từ chối dự án này.
4 Chương 4: Chỉ là cơn mơ thôi? Trong quán café hai người thường hẹn gặp, Lệ Na ngồi chờ anh trong sự mơ màng với những ý nghĩ vẩn vơ, tay khuấy nhẹ ly nước cam, tiếng thìa chạm ly lách cách nghe thật vui tai.
5 Chương 6: Dư âm nhạt nhòa Tâm trạng không tốt nên Na xin phép về sớm, bước chân cứ vô định dọc theo con đường với những hàng cây chạy dài. Mới chưa lâu bầu trời còn rực nắng vậy mà giờ, những áng mây bồng bềng sánh đặc một màu âm u như sà xuống khiến không gian trở nên sũng nặng.
6 Chương 7: Những xúc cảm lạ kì Hai người ngồi đối diện nhau trong quán trà cách quán Na làm một đoạn, họ đến đây để tránh sự tò mò và thị phi. Lệ Na không thể chối từ nên cô đành ngồi đây, ngồi đối mặt với người đàn ông này.
7 Chương 8: Thả trôi nỗi niềmNgày nào cũng vậy, Vĩnh Uy thường xuất hiện tại quán café bánh ngọt này một chốc buổi sáng hoặc một lát buổi chiều. Dường như anh đã trở thành khách quen ở đây, Uy tự cảm thấy rằng anh thích cái không khí này, không quá ồn ào, không gian thoáng đãng ngập tràn ánh sáng, từng phân tử trong không khí cũng trở nên thanh khiết nhẹ nhàng.
8 Chương 9: Từng chút bâng khuâng Mọi sự chuẩn bị gần như đã xong, chỉ còn chờ ngày khai trương là tiệm bánh An An sẽ chính thức đi vào hoạt động. Lệ Na đặt tên An An vì cô cảm thấy bất cứ ai bước vào nơi đây sẽ luôn cảm thấy bình an và thanh thản.
9 Chương 10: Giống như ngày ấy Một sáng mây bay lững lờ, bầu trời xanh ngọc ngút tầm mắt. Lệ Na đi dọc trên khu phố ẩm thực của người Hoa, cô muốn tìm hiểu một số loại bánh đặc biệt để thêm vào thực đơn.
10 Chương 11: Còn niềm đau ở lại Bé Bin đã giảm sốt khá nhiều nhưng hơi thở vẫn còn rất yếu. Nhìn con nằm li bì trên giường bệnh, đôi tay bé nhỏ phải găm kim truyền dịch Na thấy thắt lòng mà không biết làm sao, chỉ mong thằng bé sớm hồi phục.
11 Chương 12: Mưa và nỗi nhớ Mưa ồ xuống bất chợt, những hạt tròn li ti lao xao thấm mát cả một chiều lặng lẽ. Vĩnh Uy sải rộng bước lao nhanh qua màn mưa, tập hồ sơ bọc ngoài lớp giấy bóng kính che ướt trên cao.
12 Chương 13: Thanh âm quyến rũ đầy ma mị Ánh đèn rực rỡ trải dài từ sảnh lớn đến con đường lát đá dọc biệt thự. Người lái xe đỗ sau hàng dài những chiếc xe sang trọng nối nhau dài tít tắp trên bãi đậu xe.
13 Chương 14: Rúng động kinh hoàng Đồng thời với tiếng hét anh bật người hết sức lao về phía cô, nhưng khoảng cách từ cửa chính đến trung tâm sảnh là quá xa.
14 Chương 16: Lướt qua nhau trong vô tình Vĩnh Uy về nhà tìm gặp ba, khi đó ông Thụy đang ngồi thư giãn trong vườn cây ăn trái rộng hàng chục hecta trong trang viên biệt thự.
15 Chương 17: Khúc mắc ngăn trở Khu rừng kỳ ảo với làn sương lãng vãng mờ mờ, ánh trăng chênh chếch dát thứ ánh sáng bàng bạc xuống khung cảnh vốn đã huyền ảo lại càng thêm phần phiêu diêu, mơ màng.
16 Chương 18: Một thân giao chiến – hỗn loạn Tảng sáng, chân trời phía xa vẫn rực hồng. Cảnh vật hai bên đường hoang sơ, Vĩnh Uy giảm tốc độ lại, đã gần đến nơi bọn chúng nói đến.
17 Chương 19: Suối Nắng Lệ Na đã quyết định sẽ cùng bé Bin đến một vùng quê để nghỉ ngơi một thời gian, cô tin rằng không khí trong lành, thanh bình sẽ giúp cô bình tâm lại.
18 Chương 20: Chiều dịu ngọt Đất trời trong phút chốc như ngừng quay, thời gian đã cô đọng trong một khoảnh khắc dài vô tận. Tâm trí tròng trành, ngả nghiêng.
19 Chương 21: Những món quà tuyệt diệu Sắc diện mờ nhạt, ánh mắt mơ màng bao phủ một lớp băng giá nhưng Kiều Diễm vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Bác à? Lẽ nào anh ấy đã vậy bác lại cũng mất lý trí theo.
20 Chương 22: Khởi điểm tan vỡ Anh nắm tay cô bước trên lớp ván gỗ lót dọc bến tàu, tay còn lại ôm chặt bé Bin đang ngủ gục trên vai. Thằng nhỏ tuyên bố nó phải được chiêm ngưỡng món quà trước tiên nhưng đã say ngủ lúc nào không hay.