41 Trong Trọng Hoa cung, Thái hậu mặt âm trầm ngồi trên ghế, đối diện với bà là Sùng Đức Hoàng đế cũng đang suy tư. Sùng Đức Hoàng đế trầm ngâm một lát, nói: “Mẫu hậu, mùa đông rất nhanh sẽ tới, thời điểm này lại để Túc Vương phi đi Đồng Thành có thỏa đáng không?”Thái hậu liếc hắn một cái, mím môi nói: “Ngươi cho rằng ai gia thật bất nhân vậy sao? Ai gia dù không thích Túc Vương phi thế nào, nhưng là không đến nỗi làm khó nàng ấy.
42 A Nan ngàn dặm tìm phu, người lo lắng nhất chính là Lục Thừa tướng, Thái hậu cùng Hoàng đế. Lục Thừa tướng thì lo lắng tàu xe mệt nhọc, đường xá khó khăn, A Nan bản thân yếu ớt, bên ngoài ăn không tốt ngủ không ngon, ngã bệnh thì làm thế nào? Mà Hoàng đế cùng Thái hậu cũng lo lắng dọc đường không biết có an toàn không, thị vệ có bảo vệ tốt hay không, nếu Vương phi không bình an mà đến Đồng Thành thì làm thế nào?Vì vậy, mọi người đang lo lắng, bàn có nên viết một lá thư cho Sở Bá Ninh đem chuyện A Nan đến Đồng Thành nói với hắn không.
43 Những tên Bắc Việt đánh lén rất nhanh bị binh lính cứu viện của Đại Sở tiêu diệt, hiện trường toàn mùi máu tươi, phần còn lại của taychặt đứt tán loạn trên chiến trường, có người Bắc Việt, có người Đại Sở, giống như địa ngục tu la.
44 Con gái Cổ đại phu năm nay vừa tuổi cập kê, ngày thường thanh lệ dịu dàng, là một thiếu nữ nhỏ xinh, chỉ là hai hang lông mày xa cách khiến phong thái không giống với cô gái biên thành.
45 A Nan máy móc đi mở nước, máy móc dùng nước lạnh trong chậu đồng rửa tay, sau đó máy móc vịn vào tấm bình phong di chuyển ra ngoài. Bởi vì còn bệnh nên thân thể mềm yếu vô lực, đi bộ cũng, A Nan không thể không mượn sự giúp đỡ của Vương gia – thật ra thì A Nan tình nguyện để nha hoàn làm chuyện này, ít nhất sẽ không để nàng thẫn thờ đến không có phản ứng.
46 A Nan lần nữa bị hung tàn của Vương gia nhà nàng làm tỉnh lại. Bởi vì quá lâu, đầu óc có chút hỗn loạn, không biết qua hai kiếp đến nay mình đã lại phạm vào lỗi gì.
47 “Người nào là Túc Vương phi, Triệu Kì Hoa ta muốn gặp ngươi!”Thanh âm kia thanh thú như gió thổi, mặc dù rất dễ nghe, nhưng trong giọng nói mang theo phách lối, thật sự làm người không ưa, chưa gặp mặt đã chán ghét đến ba phần.
48 Ánh trăng như nước xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy trên đầu giường, đan xen vào những bóng mờ trên án thư, trong phòng trướng gấm màn che tơ tằm lộng lẫy rủ xuống, loáng thoáng chỉ nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc.
49 Trời đông giá rét, đúng là rất thích hợp ăn khoai lang nướng. Như Thúy từ bếp của phủ thành thủ đem đến một túi khoai lang, A Nan thấy gã sai vặt quét sân đem lá rụng trong viện gom thành đống, nhớ tới món khoai lang nướng của kiếp trước, lập tức nhiệt tình dào dạt cho người đốt lửa để nàng nướng khoai lang.
50 Chạng vạng, Sở Bá Ninh từ quân doanh đi ra, một đạo thân ảnh liền nhảy qua, nếu không phải nhìn ra thân phận người nọ, Sở Bá Ninh thiếu chút nữa cho thị vệ phía sau đem người đá ra ngoài.
51 Bất kỳ nữ nhân bị lão công mình trêu đùa khiến động tình không dứt mà người ta tự nhiên dừng lại, không cho tận hưởng, cũng sẽ tức giận. A Nan đương nhiên cũng tức giận.
52 Lần này thể diện của A Nan mất hết vì nằm hai ngày mới có thể xuống giường. Sau khi A Nan xuống giường, A Nan nhảy hai cái trên mặt đất, lúc này mới cảm thấy eo không còn đau như trước, chân cũng không còn mềm nhũn nữa, chợt thấy cảm khái cuộc sống.
53 Ôn Lương cảm thấy mỗi một lần đối mặt với Túc Vương phi cùng nha đầu Như Thúy, đều bị họ làm ất hồn. Nhưng hắn chính là cố tình thích xem đùa giỡn, bình sinh chuyện cảm thấy vui sướng nhất là hưởng thụ thức ăn ngon, rượu ngon, ngày ngày xem chuyện thú vị.
54 Trải qua mấy ngày nay, mặc dù trên mặt A Nan đã bình tĩnh rất nhiều, cho dù mỗi ngày nghe được tiếng kêu giết động trời dưới thành, cũng theo bản năng nhíu mày, đã mất hẳn bộ dáng kinh hoàng hôm đó chạy đến phủ thành thủ.
55 Vương gia bị thương, tất cả mọi người trong phủ, từ nữ chủ nhân đến người làm đều rối loạn. Dĩ nhiên, hiện tại hai quân vẫn còn đang giao chiến, chuyện Túc vương bị thương là bí mật, trừ một ít tướng lĩnh cấp cao biết ra, những người khác không biết, để tránh động lòng quân ——- Túc Vương mặc dù không phải là tướng lĩnh lãnh đạo quân, nhưng hắn cũng là nhân vật Hoàng đế phái tới trấn thủ Đồng Thành để ổn định lòng người ý nghĩa, đại biểu cũng không khác nhau.
56 Một buổi sáng mùa đông, trời trắng xám một mảng u tối mù mịt, ngay cả không khí thở ra dường như cũng muốn đóng băng, trời lạnh gai người. Nhưng mà trời đông lạnh như vậy, A Nan lại cảm thấy được ngay một luồng lửa nóng, cả người đều tức giận đến sôi trào.
57 Gió bấc rít gào, tuyết tựa như hoa rơi. Triệu Cảnh đứng ở trên cổng thành nhìn xuống dưới chiến trường cách đó không xa, gương mặt cương nghị nghiêm trang tỉnh táo, không có chút biểu tình nào.
58 Ôn Lương đứng ở cửa chánh phòng kêu một hồi, chọc cho người làm trong phủ không chịu nổi phải bịt tai tránh đi nơi khác, như thế có thấy được mức độ vô sỉ của bạn quân sư nào đó.
59 Sở Bá Ninh cùng Triệu tướng quân trong thư phòng, khoảng một khắc sau, Triệu tướng quân tinh thần sa sút nặng nề bước chân nghiêm trọng đi ra khỏi phủ Túc Vương.
60 A Nan đi dạo trên đường phố Đồng Thành, hiện là mùa đông nên người đi đường cũng không nhiều. Tuyết mới vừa ngừng, thời điểm này, phần lớn người dân đều ở nhà hơ lửa sưởi ấm, chả ai nguyện ý ra ngoài đi dạo lung tung hóng mát.