801 Mộ Dung phu nhân cũng không trả lời ngay mà trầm tư một hồi. Giờ phút này cảm thấy trong lòng cũng đang hỏi điều đó, liệu mình có thích Lưu Phong?Trong lòng Mộ Dung phu nhân rất bối rối.
802 Lý Hương Quân mỉm cười, thở dài một hơi, nhẹ nhõm nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta yên tâm hơn rồi. ”“Đúng rồi, chuyện mẫu tử Uyển Nhi, ngươi muốn xử lý thế nào?” Lý Hương Quân trầm giọng nói: “Ta nghe Khuynh Thành nói, các ngươi mấy ngày trước xẩy ra chuyện.
803 “Đừng quản chuyện của ta—!” Cáp Đức đích xác đã bị mua chuộc, tuy nhiên đó là do Lý Hương Quân và Khuynh Quốc bày ra. Không quan hệ gì tới Lưu Phong. Cho nên lời của hắn cũng đúng.
804 Đang lúc nói, thích khách che mặt đã vung trường đao chém thắng vào Lưu Phong. “Xoát xoát—!”Thích khách che mặt hiển nhiên cũng là tu chân, bản lĩnh dùng đao cũng không tệ.
805 “Tiểu hầu gia, chờ ta dìu phụ thân về phòng, ta sẽ tự mình tiễn ngài về” Túc vương phi đầu tiên liếc nhìn Lưu Phong đầy thâm ý sau mới dặn dò. Một lát sau, Túc vương phi trở lại đại sảnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu hầu gia, ta tiễn ngài về”.
806 “Bỏ đi, nhân tiện để sau một thời gian nữa vậy. ” Lão Hoàng đế đã có chủ ý, đợi gặp xong Yến Vương rồi sau đó cùng Tĩnh Vương Gia thương nghị, lúc đó mới lại sẽ quyết định.
807 Lời của Lưu Phong khiến trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi càng thêm bối rối. Tâm hồn thiếu nữ đột nhiên như nai con nhảy loạn. Nàng cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn Lưu Phong.
808 “Khuynh Thành, muội còn dám nói bậy, về sau ta sẽ không để ý đến muội nữa” Mộ Dung Uyển Nhi thật sự nóng nảy, ngay cả thủ đoạn uy hiếp cũng đều dùng tới.
809 Lưu Phong liền hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, thảo nào sau khi cùng Uyển Nhi phá thân hắn thấy lực lượng trong cơ thể mình mạnh lên rất nhiều. Dường như có xu thế hình thành nguyên anh thứ năm.
810 Sau khi Lưu Phong xem kỹ phong thư liền cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy là lời nói của Hậu cũng không phải vô lý. Nàng ở bên lão Hoàng đế lâu như vậy, không chừng thực sự nghe được một chút gì đó.
811 Nói đến Trần Hoàng hậu cũng là đáng thương. Sau mười mấy năm ẩn náu tiến cung chờ thời xưng Hậu, thật vất vả đến khi Mã hoàng hậu qua đời mới ngồi lên ngai vàng Hoàng hậu.
812 “Hoàng hậu, nàng có thể tra ra được rõ ràng, Hoàng Đình Đấu Ti và bệ hạ rốt cuộc có quan hệ gì không?” Lưu Phong dò hỏi. Trần Hoàng hậu lả lơi, uốn éo thân mình đắc ý cười cười: “Ta đương nhiên có thể.
813 “Người nghĩ, Thái tử Điện hạ có đúng là bị bệnh chết không, hay là trong đó có sự tình gì ẩn khuất?”. Lưu Phong cố ý giả bộ phẫn nộ hỏi. “Điện hạ, hãy đem sự thật nói cho ta biết.
814 Thật không dễ dàng nha. Rốt cục cũng đã có manh mối. Lưu Phong giả bộ suy nghĩ rồi lạnh lùng hỏi: “Thân phận chân thật của vị Hoàng Gia này người hẳn phải biết?”Thái Tử Phi vội vàng lắc đầu nói: “Thực xin lỗi hài nhi, ta chỉ biết hắn là Hoàng Gia.
815 “Chuyện đám tuổi trẻ các ngươi, ta sẽ không xen vào—!” Nhạc Tử Lân liếc nhìn Lưu Phong một cách khích lệ liền vô cùng cao hứng đi mất. Ha, vừa thấy liền biết trong lòng nàng có quỷ.
816 Đơn giản mà nói, nếu bắt buộc để lựa chọn nam nhân thì Túc vương phi sẽ đành chọn Lưu Phong. Ít nhất thì trên người nam nhân này cũng có một nửa anh hùng khí khái, giống hình tượng của nàng khi còn bé.
817 “Tìm biện pháp?” Thái tử phi cười khinh miệt: “Còn có biện pháp nào nữa? Hắn đi giết Lưu Phong hay là đi giết bệ hạ. Ngươi hỏi hắn thử, hắn có bản lĩnh đó không?”Lời này vừa nói ra, Hắc Phượng Hoàng cũng không biết phản bác như thế nào? Yến Vương muốn giết Lưu Phong cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
818 “Chúng ta cùng nhau vào được không?” Liễu Thanh Nghi ra sức mời mọc. Bạch Vũ nghe vậy, cũng lắc đầu nói: “Kỳ thực ta tới đây là để ngắm trăng. Thanh Nghi tỷ tỷ, tỷ xem ánh trăng đêm nay quả thật đẹp.
819 Cho cái đầu mẹ ngươi á. Đừng nghĩ lão tử không biết Cam Châu bị cướp. Ngươi muốn ăn ư, hôm nay lão tử bắt ngươi phải nhả ra. Giở trò với ta à, cẩn thận ta xin cái mạng ngươi đấy.
820 “Ý ngươi là, Long Vệ quân của Tư Mã Hạo Kiệt ngươi có lý do để coi trời bằng vung ở Phong Thành?” Khuynh Thành nhảy khỏi bàn, đi đến trước mặt Tư Mã Hạo Kiệt, lạnh lùng nói: “Trong mắt bản tiểu thư ngươi không đáng một hạt cát, đừng có mà đùa với ta.