21 *Cạch* Cánh cửa mở ra. Lạc Thần đi lên cầu thang.
Thần đã cởi chiếc áo sơmi ngoài ra rồi, chiếc áo bên trong cũng được buông thõng, chiếc khăn quàng cổ thì vẫn còn đó.
22 Sáng hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tử Dạ lấy hết dũng cảm để tỏ ra bình thường đi xuống ăn sáng.
Lúc đến gần phòng khách Tử Dạ lo lắng, hồi hộp lắm vì không biết nên đối mặt với Vương Hàn như thế nào.
23 Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày, cũng là ngày bình thường với rất nhiều người. Nhưng có lẽ đối với một vài người ngày hôm nay không phải là ngày bình thường và cũng không phải là ngày bình thường với một vài nơi.
24 Chớp. . . Chớp. . . Sau 2 cái chớp mắt khó nhọc thì Tử Dạ đã tỉnh dậy. Đầu tiên cậu cảm thấy là rất đau đầu, mọi thứ vẫn còn quay mòng mòng trong đầu cậu.
25 "Tớ về rồi nè!" Lạc Hy chạy vào hí hửng khoe chai nước rửa kính vừa mua được.
Tử Dạ nhìn chai nước màu xanh xanh đó rồi liếc mắt nhìn Lạc Hy :“Cậu mua nước rửa kính làm gì?”
“Thì là để xử lý cô ta chứ làm gì nữa.
26 "Sao cậu nhìn tớ chằm chằm thế?" Vương Hàn vẫn đứng chỗ đó nói với Lạc Thần. Thần thấy mình bị phát hiện thì vẫn thản nhiên như không rồi đỡ Tử Dạ nằm xuống giường.
27 15 phút sau, bốn người họ đã có mặt ở trước cổng khu vui chơi lớn nhất thành phố.
Hôm nay là cuối tuần nên từ ngoài cổng đã thấy đông ngịt người rồi.
28 Lạc Thần và Lạc Hy đứng đợi ở ngoài mãi mới thấy Vương Hàn và Tử Dạ đi ra. Nhưng việc đó không quan trọng. Quan trọng là tại sao Vương Hàn đi ra lại nắm cả tay Tử Dạ thế kia.
29 Vương Hàn nhìn biểu hiện của Tử Dạ rồi nói tiếp :“Chính là Thần muốn tôi thành thành thật thật mà xin lỗi cậu. ”
“Chẳng phải vừa nãy cậu đã xin lỗi tôi rồi sao?” Tử Dạ đã biết được nguyên nhân nên nói trôi chảy hơn trước.
30 Tử Dạ mải ngắm ‘zai’ mà không để ý Lạc Thần đã đến cạnh cậu lúc nào không hay.
“Dạ, cậu làm gì mà ngẩn người ra vậy?” Thần đi đến gần rồi hơi cúi người, 1 tay đút túi quần còn 1 tay để lên đầu che nắng cho Dạ.
31 Đêm hôm đó Lạc Thần, Vương Hàn và Lạc Hy không ngủ mà ngồi ở phóng khách để tìm cách cứu Tử Dạ.
« Hàn này, cậu thử nói suy nghĩ của cậu cho tớ nghe xem.
32 «Canh chừng cẩn thận, đừng để tên đó thoát. ». Vương Hàn ra lệnh cho Lý Minh rồi đi vào bên trong D&N.
Đây không phải một quán bar đẳng cấp như của Black nhưng cũng được coi là sang trọng với 2 tầng rộng rãi thoải mái.
33 “Thần này, như vậy có hơi quá không? Dù gì vẫn còn thằng nhóc trên lầu mà. ” Vương Hàn đi sau Lạc Thần cất tiếng hỏi. Lạc Thần rất ít khi có quyết định như vậy, với cả Thần càng ít khi động đến trẻ con.
34
Chỉ mất gần nửa tiếng, căn nhà sang trọng với nền đá hoa trắng phau đã được nhuộm kín một màu đỏ tươi tuyệt đẹp. Dưới sàn là xác của những người đã chết và bị thương.
35 Nhưng mà… sao cô ta lại thành thế này? Chỉ mới hơn một ngày từ lúc cô ta thề sẽ giết cậu thôi mà? Sao cô ta còn chưa giết được cậu mà đã ra nông nỗi này rồi?
“Sao hả? Thấy mặt tao thế nào? Đẹp không?” Cô ta ngồi xuống, cúi sát mặt về phía Tử Dạ.
36 Lại một ngày mới đã đến. Bầu trời trong xanh với những gợn mây trắng xóa như bông gòn, đang lững lờ trôi về phương trời nào đó. Mặt trời lấp ló sau hàng cây cũng đang dần dần xuất hiện.
37 Một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên làm trận chiến chưa đến hồi kết thúc cũng phải dừng lại. Tất cả đều quay đầu nhìn nơi phát ra chuỗi âm thanh đó.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhưng trong đó người của Black là ngạc nhiên nhất, thậm chí là giật mình.
38 Không đợi cho 2 người kia có phản ứng lại, Vương Hàn bước lên phía trước. Con nhỏ kia thấy vậy thì nhếch môi. “Sao hả? Chọn được rồi à? Vậy thì xin mời!”.
39 Tại một bệnh viện có thể coi là lớn nhất vùng ngoại ô đó, hôm nay được tiếp nhận một bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch.
Mà bệnh nhân này được đưa đến bằng cách quá dọa người mà.
40 Màn đêm buông xuống, những ánh đèn sáng trưng được bật lên làm sáng một góc trời. Trong thành phố, những cửa hiệu đã bật sáng đèn LED của bảng hiệu. Những quán chỉ dành cho ban đêm cũng đã sáng trưng.