101 Chap 9: Quyết định khó khăn Mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo (tạm thời) của nó. Em đã hoàn toàn khỏe mạnh, mập mạp hơn và đã đi học bình thường trở lại.
102 Oma không nói thêm lời nào nữa. Hắn im lặng và chờ đợi. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận rõ sự lo lắng và sợ hãi ở nơi hắn. Tôi phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới đúng đây? Người của thế giới bóng đêm, tộc phù thủy và sắp tới sẽ là cả thế giới này sẽ phải hi sinh vì sự ích kỉ của tôi.
103 Phần 7: Khu rừng linh hồn Chap 1: Cái chết của Tử Đinh Hương Mang theo tâm trạng nặng nề và đôi cánh chỉ trực chờ bay ngược lại để trở về với em, tôi đi đến chỗ Olia đang ở.
104 Nhưng tính ra tôi cũng ngốc thật. Biết là không sao mà còn phải tránh. Một cái phẩy tay nhẹ, lửa bên dưới chân tôi tắt hoàn toàn và tôi lại đáp xuống đất.
105 Về đi em! Về đi! Chap 2: Thế giới không người yêu anh Tồi tệ làm sao khi tôi phải chấp nhận rằng tôi không cách nào tìm thấy em. Tôi phải bỏ cuộc. Ừ, phải bỏ cuộc rồi.
106 Tất nhiên “mẹ” tôi không thể nói được tiếng người nhưng hoàn toàn có thể hiểu được những gì tôi nói. “Mẹ” vươn một trong bảy cái đầu nằm trên cái cổ dài ngoẵng và sần sùi của mình lại gần và dụi dụi vào tôi.
107 Chap 3: Khu rừng linh hồn Tôi lắng nghe thật kĩ những gì Oma nói rồi nhanh chóng rời khỏi. Em đang rất đau đớn, tôi phải đến đó thật nhanh. Bên ngoài trời đã tối và có sấm chớp phía đằng đông.
108 Tôi cố gắng bình tâm và nhớ lại những gì Oma nói. “Hãy nhớ đừng nghĩ đến những gì ngài muốn tìm!” – Đây chính là câu nói cuối cùng mà Oma nói với tôi.
109 Tiến vào thật sâu, tôi thấy hai cột sáng nhỏ màu xanh đậm chiếu từ trần hang xuống hai chiếc ghế đá khắc những hình thù kì dị. “Ngài hãy ngồi vào chiếc ghế bên trái” – Tộc trưởng tộc phù thủy nói với tôi.
110 Phần 8: Hãy biến tôi thành ma cà rồng! Chap 1: Thói quen lạ lẫm Những tiếng đập leng keng chói tai làm tôi tỉnh giấc. Đó là tiếng của lò rèn kế bên nhà tôi.
111 Đây là một cái tên người? Một địa danh hay một cửa hàng nào đó nhỉ? Tại sao nó lại xuất hiện trong đầu tôi lúc này? Dragon? Nghe rất quen. Quả là rất quen.
112 Chap 2: Ký ức bị xóa Một tuần trôi qua với bảy ngày lủi thủi ở nhà một mình và ở trường cũng lủi thủi một mình nốt, với những bất ổn không có chiều hướng giảm đi, với cái bản nhạc lạ cứ ngân nga trong đầu và với cái tên “Dragon”.
113 Tôi nhớ ra rồi. Nhớ hết rồi. Nhớ cả cái lúc thoát khỏi ngọn lửa dày vò cơ thể. Khi ấy tôi cũng gặp một người gần giống với kẻ đang chùm áo choàng đen kia.
114 “Ngoài cô ra không còn ai có thể làm vua thế giới bóng đêm nữa” Tôi im lặng. Một phần nào đó trong tôi muốn tiếp tục công việc mà anh đã từng làm. Nếu như vậy có lẽ nỗi nhớ anh trong tôi sẽ vơi bớt đi.
115 Chap 3: Hãy biến tôi thành ma cà rồng Sau ba chữ “tôi sẽ thử” thì giờ đây tôi đang ở trong căn phòng của anh trên đất nước mà anh sống. Căn phòng rất rộng với tông màu chủ đạo là đỏ đô.
116 “Ta hoàn toàn có thể chắc chắn con là con gái ta” – Anh ta nói chắc nịch. “Anh hơn tôi chỉ vài tuổi thôi” – Tôi chau mày khó chịu. Nhận là em gái thất lạc nghe còn có lí.
117 “Phải. Nhưng khi trái trứng rồng nở ra thì ngài ấy sẽ tan biến khỏi ngọn lửa ma trời” “Tôi không hiểu” – Tôi chau mày. Thật không hiểu Oma đang nói cái gì.