81 Hơi ngạc nhiên một chút! Em không đòi tôi còng mà tự đi bằng chân của mình. Có điều nhìn dáng vẻ em lúc này như người mộng du. Nãy giờ ngồi trên giường quan sát em, giờ tôi cũng đứng dậy và đi bên cạnh em.
82 “À phải rồi, cho em xem cái này” – Tôi sức nhớ ra hộp nhẫn đang ở trong túi. Tôi lấy nó ra đặt lên bàn. Cứ nghĩ em sẽ mỉm cười thích thú. Nhưng không, em chau mày nhìn tôi.
83 “Anh cần mua đồ à?” – Em nhìn lên tấm bảng hiệu rồi nhìn tôi. “Chúng ta cần mua đồ” – Tôi nói rồi kéo em vào phía trong. Sau hơn ba tiếng đồng hồ quấy rầy người bán hàng, chúng tôi mua được hai bộ pijama cặp.
84 Chap 4: Con mèo đen Hôm nay là kỷ niệm một tháng chúng tôi yêu nhau. Thời gian trôi qua mới nhanh làm sao và theo đó là những điều tuyệt vời đến ngây ngất.
85 “Thật chứ? Vậy anh đi đi! Em sẽ ở nhà chuẩn bị bữa tối” – Em không nghi ngờ gì, trao con mèo vào tay tôi. Tôi từ chối ôm nó vào lòng mà thay vào đó tôi cầm nhúm da ở cổ và xách nó lên.
86 Chap 5: Khao khát Tôi trở về nhà trong tâm trạng trống rỗng. Lời nói “xin ngài đừng bỏ chúng tôi” của Felix còn vang bên tai tôi. Sự thành khẩn không che giấu trong câu nói ấy.
87 Thay vì trả lời, tôi hôn nhẹ lên tóc em rồi ra ngoài bàn ăn dọn bàn. “Thế nào? Ngon chứ” – Mắt em sáng bừng vẻ mong đợi khi tôi nếm thử nước lẩu. “Rất vừa miệng” – Tôi vừa nói vừa gật gù.
88 “Đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh sẽ không lặp lại chuyện ngày hôm nay nữa” – Tôi dỗ dành. “Không phải như anh nghĩ đâu. Thật ra… em rất muốn cùng anh. Nhưng… trước đây…” “Anh biết mà.
89 Chap 6: Bắt đầu ột kết thúc Thêm một tháng nữa lại trôi qua trong bình yên và hạnh phúc. Mọi thứ thật quá ngọt ngào và đẹp đẽ. Tôi chỉ lo những thứ càng đẹp thì càng dễ vỡ.
90 “Em bị đứt tay” – Em giơ cái ngón tay đang chảy máu về phía tôi. Gương mặt mếu máo. Cố gắng che đi sự lo lắng, tôi cốc nhẹ vào đầu em. “Không chịu cẩn thận gì hết!” – Tôi trách yêu rồi kéo ngón tay em cho vào miệng mình ngậm.
91 “Hai người họ” mà em nói là một cô gái và một linh hồn. Anh chàng linh hồn này có nhiệm vụ giúp những người có người thân yêu đã mất có thể vượt qua nỗi đau.
92 Chap 6 (tt) Phía sau mí mắt, tôi cảm nhận được ánh sáng lờ mờ và nhèo nhoẹt không hình hài đang chiếu vào căn phòng. Thì ra trời đã sáng. Hôm nay là ngày chúng tôi sẽ đi du lịch.
93 Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến biển. Từ trên không xuống nước biển xanh biếc như bầu trời trên đầu chúng tôi. Những con sóng vỗ vào vách đá tung bọt trắng xóa giống những đám mây.
94 “Ừ, để anh hỏi nhân viên lễ tân xem ở đây có thể thuê du thuyền ở đâu” “Vậy anh hỏi nhanh đi!” – Em hối thúc. Tôi hôn nhẹ lên trán em rồi ngồi dậy gọi điện xuống quầy lễ tân.
95 Chap 6 (tt) Em nằm trong vòng tay tôi và ngủ rất say. Thỉnh thoảng đôi môi nhỏ xinh kia khẽ nhướn lên thành một nụ cười. Em đang mơ thấy gì mà lại vui như thế nhỉ? Liệu có phải đang mơ thấy tôi không? Nếu thật vậy thì tuyệt biết mấy.
96 “Ừ” “Nó như thế nào hả anh?” – Em hỏi rồi ngả đầu vào vai tôi, mặt vẫn nhìn về hướng đường chân trời. “Rất đẹp. Những ngọn núi hùng vĩ với những khu rừng và những thảm cỏ xanh ngát.
97 Chap 7: Khách không mời Tôi dìu em ra từ trong phòng tắm. Trông em rất phờ phạc. Đôi môi bạc trắng, da xanh mét, đôi mắt hơi đục và những bước đi của em không còn chút sức lực nào.
98 “Nếu ngài không muốn tin thì có thể không tin” – Mari nhún vai. Tôi có thể hình dung rõ gương mặt tôi đang méo mó đến mức nào. Hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi sao? Hai ngày nữa là em sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi? “Olia đã đi qua hải phận của chúng tôi một cách an toàn.
99 Chap 8: Trao đổi Ngồi nhìn em thật lâu vì sợ nếu rời mắt thì em sẽ biến mất. Bây giờ thì tôi đã hiểu được nỗi đau mất đi người thân yêu mà toàn thể nhân loại ai cũng ít nhất một lần phải trải qua.
100 Trông em bây giờ không khác gì người đã chết. Da trắng một cách đáng sợ, tóc đã chuyển sang màu bạc trắng. Từ hai mắt của em máu chảy ra liên tục. Cơ thể em đang đẩy lượng máu cuối cùng trong người ra khỏi cơ thể.