81 Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, Úy Hải Lam liền nhận ra ý tứ trong lời nói của anh. Thì ra đây cũng chỉ là một trò hay được sắp xếp từ trước.
82 Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Úy Hải Lam tiến dần về phía trước một bước.
Với khói mù loạn bên trong, cô nhìn thấy Úy Mặc Doanh để trần thân thể tựa sát vào người anh, còn anh lại choàng tay quanh bả vai cô.
83 Từ bể bơi chuyển tới nơi nghỉ ngơi xa hoa, hai chiếc ghế sofa thoải mái sạch sẽ, đá cẩm thạch được lót dưới nền đất lạnh, bên trong gian phòng tràn ngập mười phần không khí ấm áp.
84 Mặt trời lặn về phía tây, hai người dắt tay nhau đi, từng người một kéo rương hành lý ra khỏi Cẩn Viên.
Ánh tà dương in đậm hai bóng dáng cô độc hiu quạnh dưới mặt đất đang từ từ bước ra khỏi Cẩn viên.
85 Một tuần chớp mắt mà qua, tết xuân vẫn còn chưa kết thúc, Úy Hải Lam liền muốn chạy về New York.
Lại nói ngày hôm đó rời đi, cô thu dọn đồ đạc mua vài phần quà còn để ở trong túi xách.
86 Edit : Sóc Là Ta
Sau hơn nửa tháng trôi qua, anh ta cũng chưa từng xuất hiện lại lần nào nữa.
Úy Hải Lam vẫn tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình như bình thường.
87 Edit : Sóc Là Ta
Ghi chép khẩu cung xong đã là một giờ chiều.
Úy Hải Lam vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã thấy Vương San đang chờ đợi bên ngoài, trên tay còn cầm thêm một chiếc áo khoác sạch sẽ.
88 Edit : Sóc Là Ta
Ngày kế đi học, tất cả vẫn như trước.
Lưu Tiệp nhìn chằm chằm về phía cửa, ngay lúc nhìn thấy Uý Hải Lam, lập tức hướng về phía cô vẫy tay, sau đó vỗ vào chiếc ghế còn trống bên cạnh ý bảo đã thay cô chiếm chỗ rồi.
89 Edit : Sóc Là Ta
Buổi tối ngày hôm đó, Lôi Thiệu Hành cũng không có ngủ lại, anh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mỉm cười đứng dậy rời đi. Trong lúc mơ hồ có thể nghe giọng anh thân mật nói chuyện với ai đó, không cần nghĩ cũng biết nhất định là điện thoại của tình nhân.
90 Edit : Sóc Là Ta
Vẻ mặt Úy Hải Lam trầm tĩnh điềm nhiên, loại thần thái này có lẽ cũng không có nửa phần mong đợi, giống như việc anh bằng lòng hay không cũng không ảnh hưởng đến cô.
91 Anh cũng không suy đoán, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Úy Hải Lam cũng tự nhiên lựa chọn trầm mặc.
Nhưng sau đó, khi Thomas trò chuyện phân tích vụ án thì anh ta cũng cố tình kéo Uý Hải Lam vào cuộc.
92 Edit : Sóc Là Ta
Úy Hải Lam không hề tạm biệt Thomas mà cô cũng chẳng nói gì. Tuy hai cây gậy đánh trống kia vẫn được cô giữ bên cạnh mình nhưng cô chưa từng chạm đến nó vì vừa nghĩ đến tình cảnh của chính mình thì cô bỗng trở nên phiền muộn.
93 Từ Washington trở lại New York, Úy Hải Lam nhốt mình ở trong phòng không bước chân ra khỏi cửa.
Dù sớm hay muộn, Vương San đều đúng hạn gọi cô dùng cơm.
94 Nhưng anh lại làm ra vẻ giống như mình đang phải chạm vào mãnh thú lập tức đẩy cô ra xa.
Lôi Thiệu Hành cũng không nói một lời mà nhanh chóng lần nữa nắm chặt cổ tay cô, lại không màng cô có bị đau hay không, anh cũng bừa bãi bước về phía trước không hề quay đầu lại.
95 Rốt cuộc cũng đến ngày Úy Hải Lam có thể từ New York trở lại Xuân Thành.
Thời tiết ở Xuân Thành này thật hợp với lòng người.
Chưa có lúc nào Úy Hải Lam lại nhớ nhung thành phố này như vậy, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn là một màu xanh lam đẹp đẽ như thế.
96 Thẩm Du An nhìn cô đi vào toà cao ốc, cô rõ ràng nhìn thấy anh bốn mắt nhìn nhau nhưng lại tỏ vẻ như không hề thấy gì. Anh cũng kiên quyết khẳng định thật ra cô đã nhìn thấy mình nhưng lại lạnh lùng xoay người đi.
97 Edit : Sóc Là Ta
"Vậy em cho rằng tên tiểu tử họ Trầm kia sẽ sạch sẽ?"
Úy Hải Lam không sợ nhìn lại anh, trầm mặc thật lâu mới nói "So với anh thì cậu ta sạch sẽ hơn.
98 Edit : Sóc Là Ta
Thời tiết vào tháng năm đã trở nên ấm áp nhưng giờ khắc này ánh sáng ban ngày cũng âm u lạnh lẽo như thế.
Úy Hải Lam chỉ mong những việc xảy ra vừa qua chỉ là một cơn ác mộng, cô muốn nhanh chóng ngủ một giấc, tỉnh lại là trở về bình thường.
99 Bỗng nhiên Viên Viên kéo cô vào một góc.
Úy Hải Lam liếc mắt nhìn cô, lại nghe thấy cô nói: "Vừa nãy lúc cậu rời đi, điện thoại vẫn vang lên không ngừng, cứ reo mãi không dứt.
100 Edit : Sóc Là Ta
Trong khuôn viên trường đại học đều nồng đậm không khí trang nghiêm học tập của các bạn sinh viên.
Con đường rừng rậm thật dài, từ cửa trường học dẫn tới nơi sâu xa tráng lệ.