41 Sau khi mấy nữ sinh kia đi khỏi, Úy Hải Lam cùng cô bạn Linh Linh đỡ tiểu Văn về ký túc xa. Một nữ sinh khác cùng phòng là Phỉ Nhi lập tức đến phòng y tế xin thuốc.
42 Người đàn ông đang ngồi kia từng rất có duyên với cô, Tần Trăn.
Ánh mắt Tần Trăn quét đến, dừng lại ở trên người cô, dường như đã nhận ra cô.
Úy Hải Lam thấy quản lý quán rượu bị hắn gọi đến, to nhỏ gì đó.
43 Một người khi gặp xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ tê răng. Chuyện buồn bực ngày càng nhiều, như hiệu ứng Domino vậy, chỉ cần đẩy ngã quân cờ thứ nhất, phiền não cũng thay nhau đến như thế, đến cuối cùng khi tất cả đều ngã xuống mới kết thúc.
44 Dạo gần đây, xui xẻo không ngừng đeo bám Úy Hải Lam.
Bỏ qua chuyện xe đạp và bản vẽ lúc trước, nay lại mắc phải cảnh ngộ mất cả bao chìa khoá, phiếu cơm bị gió thổi đi, 12 cây bút vẽ trước sau đều bị gãy ….
45 Lời vừa nói ra, cả hội trường đều xôn xao.
Ánh mắt mọi người quét về phía bạn học vừa lên tiếng tố cáo, rất nhanh lại chuyển sang Úy Hải Lam.
Màu men sáng bóng in trên màn hình chiếu, cô đứng phía trước, cả người bao bọc bởi chùm ánh sáng xanh, mơ hồ khúc xạ ra vầng sáng dày.
46 Khoảng mười phút sau, Vương San gọi điện lại. Úy Hải Lam cầm điện thoại di động, nghe đối phương trả lời, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nhưng dù đã đoán được trước, cô vẫn không khỏi nhíu mày, hơi tức giận: “Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh nói gần đây anh ấy không rảnh, chờ anh ấy có thời gian sẽ liên lạc lại với cô.
47 “Cuối cùng cũng ngửa bài đỏ!” Ba ông lão quăng thẻ bạc, không quên nhạo báng mấy câu.
Lôi Thiệu Hành thu thẻ bạc về mép bàn, ngẩng đầu thấy cô đang đứng bên kia ăn điểm tâm.
48 Đêm hôm đó khi về tới ký túc xá cũng đã 9 giờ tối, mấy cô bạn cũng có chút hưng phấn, xốc xếch ôm lấy túi lớn, túi nhỏ, tuỳ tiện bỏ xuống. Tiểu Văn và Linh Linh đang lướt net chơi game, Phỉ Nhi khí thế ngất trời đang nấu cháo điện thoại với bạn trai.
49 Thời gian dần trôi, Xuân đi xuân đến, một mùa lại sang.
Uý Hải Lam từ một thiếu nữ đơn thuần thơm ngát như cỏ hoa đã lột xác, trong ba năm đã đạt đến chiều cao 1m68, dáng người mảnh khảnh thon dài.
50 "Cô tên gì?" Á Luân cất tiếng hỏi.
"Uý Hải Lam. " Cô nói tên mình,
Á Luân thu hồi tầm mắt, tay anh ta lần lượt chỉ vào các chàng trai, cô gái đến phỏng vấn, xin lỗi họ.
51 Đang là cao điểm của giờ tan tầm, trên đường đông đúc nhộn nhịp, xe chen chúc nhau nối thành một đường dài.
Ở cuối hàng người, Úy Hải Lam một mình đi lại.
52 "Thì ra là Lam tiểu thư, đã lâu không gặp. " Lôi Thiệu Hành trầm giọng nói, cũng vươn tay bắt tay với cô. Mà ánh mắt anh, giống như là rốt cuộc cũng nhớ ra cô là ai, nụ cười ấm áp, sáng tỏ thông suốt.
53 "Úy tiểu thư, nếu không có việc gì, vậy ngày mai cô đến công ty đưa tin. . . . "Đối phương ở đầu bên kia còn dặn dò, Úy Hải Lam liền hoảng hốt, mùi xạ hương mà anh phát ra như cơn bão đột kích, khiến cô không được thoải mái.
54 "Cái tên tiểu tử Thẩm An Du đó cũng thật không có lương tâm, năm đó nói đi là đi! Nói chuyện mà không biết tình toán gì hết! Còn không giữ lời nữa!" Viên Viên nghiến răng nghiến lợi, đủ mười phần căm phẫn.
55 Những ngày đi làm tương đối nhàn rỗi nhưng đồng thời cũng cực kỳ rất nhàm chán, sau ba ngày đi làm, Úy Hải Lam cũng chưa có dịp được tiếp xúc thực tế với tính chất của công việc.
56 Úy Hải Lam bông nhiên lại nghĩ về ngày trước, đó là một ngày mùa hè năm cô mười lăm tuổi, cô học trung học, cậu ta cũng vậy. Mà thật khéo cô được phân ngời cùng bàn với Viên Viên.
57 Công ty Nguyên Tường cách nhà cô cũng không xa, chỉ mất 20 phút ngồi xe.
Nhưng Úy Hải Lam cũng không thích sáng sớm phải chen chúc trên xe buýt, nên mỗi ngày đều đạp xe mất nửa tiếng đi làm.
58 Như trước kia, ở cửa khu vui chơi rất dễ bắt gặp nhiều học sinh ăn mặc tươi trẻ, tinh thần phấn chấn ra ra vào vào. Anh để ý cô vẫn mang đôi giày chơi bóng, chỉ là hoa văn ở mũi giày đã đổi.
59 Căn phòng lớn sang trọng, rất rộng rãi và thoải mãi, trang thiết bị giải trí đều được trang bị đầy đủ. Úy Hải Lam nhìn căn phòng loáng thoáng có chút ấn tượng.
60 “ Lôi tiên sinh ở phòng mấy ?” Viên Viên mở miệng hỏi thăm số phòng, người phục vụ sau khi đáp lại một con số thì lui ra. Ánh mắt Viên Viên đảo qua đảo lại nhìn Úy Hải Lam và Từ Minh Lãng, muốn biết tiếp theo nên làm gì, cuối cùng phải mở miệng hỏi “ Có nên qua chào hỏi hay không ??”
Từ Minh Lãng ngẫm nghĩ, tuấn nhan nho nhã hiện ra mấy phần lõi đời nhìn Úy Hải Lam cười nói
“Đi đi, dù sao đó cũng là ông chủ của các cậu mà”
Lôi Thiệu Hành không chỉ có danh tiếng ở giới luật sư, ở giới chính trị, anh cũng rất có uy danh.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Giới, Đô Thị, Khoa Huyễn, Huyền Huyễn
Số chương: 50