21 "Có chuyện gì vậy?" giọng nói Lôi Thiệu Hành lộ vẻ kinh ngạc, gương mặt cũng không biểu lộ điều gì, ánh mắt ngược lại quét về phía hai người.
Úy Mặc Doanh cũng không hề hốt hoảng, hiển nhiên đã sớm nghĩ tới cô sẽ nói như thế, cái cằm của Mặc Doanh dương cao, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười nói: “em gái, chị cho rằng người dễ quên là em mới đúng.
22 Úy Hải Lam lườm anh, chậm rãi quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, anh mắt của hai người giao nhau trong không trung, nhìn vào đôi mắt đào hoa dài nhỏ của anh, đôi mắt phượng của cô mờ mịt, dường như thế giới quanh cô trong nháy mắt đã ngừng hết thảy mọi hoạt động, cô cũng không lập tức nhận ra, gần như sửng số, lại vừa giống như đang đang nghĩ, mà anh chỉ mỉm cười chờ đợi, nụ cười kia có thể nói là rất dịu dàng, dường như là một quý ông hoàn mỹ 100%.
23 Uý Hải Lam không nghĩ nhiều, giọng nữ trong trẻo kết hợp với bài hát “Bóng trăng” u oán sầu bi nghe mới thật êm tai, “Không biết Lôi tiên sinh đã nghe qua chút chuyện vui của A Bỉnh đại sư chưa?”
Lôi Thiệu Hành nghi ngờ nói.
24 Úy Hải Lam đưa tay ngăn lại khoảng cách của hai người, không để lại dấu vết của lần thân mật đột ngột này, bình tĩnh nói. “Lôi tiên sinh, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang kể chuyện cười thôi.
25 Úy Hải Lam không thể suy tính nhiều, chuyện đã đến nước này, cô không còn lựa chọn thứ hai.
Cô nhắn một tin nhắn hỏi thăm Viên Viên. Nơi này đông người, lúc này chắc Viên Viên vẫn đang đi học, cô liền ngồi xuống bến chờ nha ga đợi.
26 Úy Hải Lam chỉ cười không nói, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhàn. Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào mặt anh.
27 Chít, chít, chít, tiếng côn trùng vang như tiếng nhạc, đêm an tĩnh thêm chút ồn ào.
Hai người ăn ý cùng im lặng, thân hình cao lớn của Lôi Thiệu Hành phủ xuống một bóng đen to lớn, đè lên bóng dáng gầy nhỏ của cô.
28 "Không sao, tôi có thể chờ. "
Úy Hải Lam nhận lấy hộp quần áo trong tay cô, khẽ mỉm cười, rồi sau đó hướng phòng tắm đi tới. Cô mở cửa phòng tắm, thuận tay đóng lại.
29 Không cản lại hành động cợt nhã của hắn, Úy Hải Lam chỉ mở to mắt, không nói một lời. Mái tóc đã rất khô, có lẽ là do phơi nắng quá lâu, có chút rối bù xốc xếch.
30 Úy Hải Lam lờ mờ mà nhìn anh, quả thật không hiểu đây là ý gì.
Chẳng lẽ muốn cô gả cho anh nhưng lại vẫn tổ chức bữa tiệc chọn chồng sao?
Lôi Thiệu Nhất định quay đầu lại, liếc ánh mắt, một bên thuộc hạ lập tức tiến lên bật một chiếc đĩa đã được chuẩn bị sẵn.
31 Đó là hai ngày sau, từ Venice trở lại Xuân Thành, trong suốt chuyến đi. Gần như không có cơ hội để nghỉ ngơi, cô giống như nghệ sĩ nhào lộn. Đi chung đường bôn ba khiến cô cảm thấy thân thể rất mệt nhọc, nhưng sau khi xuống máy bay, trong nháy mắt, cô cảm thấy liên tâm cũng biến thành mệt mỏi.
32 Ánh mặt trời hôm đó cực kỳ rực rỡ, bầu trời xanh thẳm ngay cả một đám mây cũng chẳng có.
Sảnh lớn của khách sạn Trung Hoa Star bị vây kín.
Mọi người ai cũng biết, Trung Hoa Star xa hoa thế nào, đồ trang trí bằng bạc và kỹ năng phục vụ của khách sạn này đã vượt xa những khách sạn khác, 5 sao cũng không đủ để thể hiện sự tôn quý của nó, nên Trung Hoa Star vinh dự là khách sạn sáu sao ở Xuân Thành.
33 Úy Mặc Doanh nhất thời tươi cười rạng rỡ, lo lắng cũng biến đi mất. Vui sướng nện từng bước chân tiến lên phía trước, khẽ cúi người nhỏ giọng hỏi “Lôi tiên sinh không phải đi Mỹ sao? Nhanh như vậy đã về rồi?”
“Cùng bạn bè hẹn gặp mặt xem cuộc vui thôi.
34 Úy Hải Lam cho là mình đã nghe nhầm, nếu không làm sao có thể chứ.
Cô một tay nhấc bọc sách lên, một tay cầm điện thoại di động đứng ở đường cái, cách lối đi cho người đi bộ, lối đi kia dẫn đếu trường học.
35 Úy Hải Lam vốn nghĩ rằng cô sẽ không thể thi tốt nghiệp trung học, nhưng không ngờ, sau ngày thứ hai, ngày thứ ba, tất cả lại khôi phục như lúc đầu, không còn những người lấy những lý do buồn cười đến quấy rối, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
36 Một cái tát này của Triệu Nhàn khiến má trái Úy Hải Lam trong nháy mắt đỏ bừng lên, dấu tay năm ngón in rõ ràng, có thể thấy dùng sức cỡ nào. Triệu Nhàn đứng trước mặt cô, khuôn mặt lịch sự dịu dàng tao nhã không còn, giọng nói phát ra cũng hơi run, “Tại sao con cố ý bỏ thi!”
Thật ra, khoa văn trong đại học ở Xuân Thành cũng không phải ước muốn trong lòng Úy Hải Lam.
37 “Cái gì? Cậu thật sự muốn đi làm?”
“Sao? Cậu còn muốn xin vay tiền chế độ sinh viên nữa?”
Trên chiếc ghế trong góc quán trà sữa, Viên Viên không tin nổi trợn mắt, thật sự không tin, mở miệng hỏi lại, lại vẫn là đáp án đó.
38 Lời của anh không quá giới hạn, nụ cười trên tuần nhan vừa ấm áp lại thân thiết, nhưng không biết làm sao, Úy Hải Lam lại cảm thấy mập mờ khó dứt. Mà cô đứng trước mặt anh, nhìn anh ngồi bên trong chiếc xe kia, nghĩ đến nửa ngày cũng không ra, chuyện cười về con thỏ trắng nhỏ, môi anh ấm áp đặt lên gò má phải của cô … Nghĩ vậy, khuôn mặt cô trong nháy mắt đã nóng ran, hơi xấu hổ “Ừm” một tiếng.
39 Ngày đầu tiên học sinh mới đến báo cáo, đúng như dự đoán, đông đúc tấp nập như vậy.
Xa xa, Úy Hải Lam đã thấy bên ngoài học viện chật ních học sinh.
40 Học kỳ 1 của năm nhất gần như kết thúc, không tính là vào mùa đông giá rét.
Trải qua nửa năm để thích ứng, Úy Hải Lam cùng bạn học cùng lớp coi như chung sống hoà thuận với nhau.