421 “Em lấy ai cũng là lấy, tôi cưới ai cũng là cưới, chi bằng em lấy tôi, vẹn cả đôi đường!” Đêm rất yên tĩnh. Dường như chỉ còn nghe thấy tiếng ánh trăng thơ thẩn ngoài cửa sổ.
422 Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã dự báo anh có chỗ dựa nên không sợ gì cả. Lưu lại nơi vầng trán cô là hơi thở ấm nóng của anh. Ngữ khí dịu dàng khiến người ta lầm tưởng rằng anh thâm tình, đạo mạo, si mê, tình cảm.
423 Ngay cả trong mơ Tố Diệp cũng chưa chắc đã cảm thấy an toàn. Cô đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô đi leo núi, sau đó khóa an toàn bung ra, cô rơi từ trên cao xuống.
424 Bữa cơm gia đình ngày Tết như thế nào nhỉ?Trong ký ức hồi nhỏ của Tố Diệp, Tết là ngày người người nhà nhà treo đèn lồng, đốt pháo dây, lũ trẻ ôm một bọc kẹo trong tay, chạy xuyên qua phố lớn đường nhỏ, vui chơi nô đùa.
425 Căn nhà cũ của họ Diệp hoàn toàn bỏ không. Tuy rằng Nguyễn Tuyết Mạn ngàn vạn lần không đồng ý nhưng thư của luật sư ép xuống, bà ta cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải tới ở nhà Diệp Uyên.
426 Tố Diệp đổ bệnh. Sau một màn tình cảm mãnh liệt ấy, cơ thể vốn dĩ đã mệt mỏi vô cùng của cô đã hoàn toàn tê liệt. Cô nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ, lúc kêu rét lúc lại kêu nóng.
427 Trên sân thượng. Tố Khải mệt mỏi dựa vào một góc tường, châm một điếu thuốc, ngậm lên miệng nhưng chưa rít ngay. Anh để mặc cho làn khói xám làm cay xè đôi mắt mình.
428 "A…” Tố Diệp bất ngờ mở mắt trừng trừng. Đập vào mắt cô là đôi mắt không vui của Niên Bách Ngạn. Một tia sáng mơ hồ di chuyển tận sâu trong đáy mắt anh, như sóng ngầm nơi biển lớn.
429 Tố Diệp dốc hết chút sức lực còn sót lại, định giật di động khỏi tay anh. Ngày trước lúc nào cũng có điện thoại trong tay, cô không biết thì ra thứ đó lại quan trọng đến vậy.
430 Cuối cùng, chúng ta đều đi lạc. Lạc mất nhau trên con đường dài rơi mất ánh trăng, lạc mất nhau trong màn đêm lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường kéo dài bóng người.
431 “Mình đã nghe nói rồi!” Lâm Yêu Yêu siết chặt tay cô, ánh mắt chân thành: “Tâm trạng của cậu không tốt, anh ấy đã đặc biệt cho cậu được nghỉ phép dài ngày như vậy để cậu đi du lịch.
432 Diệp Lan không biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, anh còn phải làm gì nữa. Cho dù có là một công việc khó khăn cỡ nào, cũng đâu cần phải tới nửa tháng.
433 Câu nói ấy vẫn vang vọng bên tai Tố Khải, tới tận ngày trở về Bắc Kinh anh cũng rất hay lơ đễnh. Bao nhiêu năm nay, không ít cô gái chủ động bày tỏ tình cảm với anh.
434 Đa phần mọi người đều từng có trải nghiệm này. Khi bạn phải tham gia một hoạt động nhạt nhẽo, khi bạn xuất hiện trong buổi họp khô khan, sau khi kết thúc, trên giấy tờ của bạn không nhiều thì ít cũng sẽ được vẽ thêm một vài thứ gì đó.
435 Tố Diệp phanh gấp lại. Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn với đôi mắt cảnh giác. Giống như một con tuần lộc bị một con sư tử đuổi tới bên bờ vực thẳm.
436 Về đêm, mây đen che lấp ánh sao, để lại từng quầng sáng âm u. Sau khi đưa Lâm Yêu Yêu đi ăn, Diệp Uyên đưa cô về nhà. Tới tiểu khu, cô xuống xe trước còn anh đi đỗ xe.
437 Đàn ông khi say rượu, nguy hiểm mà triền miên. Hơi thở của anh có chút lạnh lẽo, xen lẫn cái nóng bỏng của hơi cồn, mạnh mẽ đè xuống người Tố Diệp, khiến cô bỗng chốc quên cả phản kháng.
438 Thời gian chạy ngược trở về hai tiếng đồng hồ trước. Trong phòng hội nghị của Tinh Thạch. Ngày này, các cán bộ cao cấp của công ty gần như đều đang phải tăng ca.
439 Chỉ trong những tình trạng không bình thường, Tố Diệp mới có thể tỏ ra lãnh đạm với tiền bạc. Ví dụ như cô rời xa khỏi chốn phồn hoa đô thị hơn tháng trời, hoặc một ngày nào đó cô bị bắt cóc tới tận sao Hỏa, cũng có thể là một ngày mà Trái Đất bị hủy diệt.
440 Tố Diệp nhìn anh với vẻ nghi hoặc. Nhưng anh chỉ dùng ngón tay gõ lên mặt đồng hồ, nhắc nhở cô: “Em chần chừ thêm giây nào thì tôi sẽ có thể đổi ý giây đó, hoặc là bỗng nhiên có công việc đột xuất.