401 Gương mặt Tố Diệp quả thật thấm đẫm vẻ mọi mệt. Có lẽ vì sức khỏe cũng hơi tệ, cô đành dựa thẳng vào giường, khóe môi mấp máy. Cô không trả lời câu hỏi của Niên Bách Ngạn mà hỏi ngược lại: “Anh có biết ngày tổ chức tang lễ, Diệp Uyên đã cho tôi xem thứ gì không?”Cô không đợi Niên Bách Ngạn phản ứng lại mà nói thẳng luôn với anh: “Phía sau chiếc chìa khóa đó tôi đã nhìn thấy rất nhiều ngựa gỗ.
402 Lời nói nhẹ bẫng, biểu cảm cô đơn, mỏi mệt. Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp rất lâu, cố gắng tìm ra một chút sơ hở trong đó nhưng vẫn chưa có kết quả. Nhất thời anh cũng không thể phân biệt rõ ràng câu nào của cô là thật, câu nào là giả, cũng lại chần chừ không dám đưa ra kết luận cho những gì mình vừa nhìn thấy và nghe thấy.
403 Lúc Diệp Lan tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã rất u ám, tựa như cả bầu trời bị bao trùm trong một sa mạc cát vàng, không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ và vòm trời xanh biếc, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù của lá cờ nhỏ bay loạn bên ngoài.
404 Hứa Đồng gật đầu: “Tôi hiểu rồi!” Đối với Tinh Thạch mà nói, trước mắt chỉ có thể không ngừng truyền đi những tin tức tốt lành mới có thể làm yên lòng người.
405 Rõ ràng là đứng đối diện nhau, nhưng không thể hòa nhập vào thế giới của nhau. Ngăn cách giữa cô và anh đâu chỉ là một khoảng cách giản đơn, mà đó là trăm núi ngàn sông… Cục trưởng Tống chần chừ một lúc.
406 Rõ ràng là anh khuấy đảo cuộc sống của cô. Rõ ràng chính tay cô đã kết thúc mối quan hệ này. Tại sao trái tim vẫn đau đến vậy? Sau khi rời khỏi nhà cậu, Tố Diệp liền về nhà Tố Khải.
407 Ông trời có đôi lúc cũng nhầm lẫn vài việc, ví dụ như, chia tách một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt. Ở đầu kia của thành phố, tại vịnh Tinh Hà phía đường Dương Bắc.
408 Ý nghĩa của những tin đồn chính là, khi con người đối mặt với những áp lực to lớn đến từ xã hội người ta có thể thả lỏng bản thân, thêm lá thêm cành cho những giây phút nghỉ ngơi, những thời gian rảnh rỗi.
409 Đập vào mắt cô quả nhiên là một khung cảnh trắng xóa của tuyết. Khắp đất trời chỉ còn lại thứ màu cơ bản nhất. “Xem anh nói kìa. Người đàn ông trong mơ có cảm giác rất giống anh.
410 Thành phố Bắc Kinh những ngày tuyết rơi, đường phố vẫn tắc, không có ngoại lệ. Cộng thêm việc hôm nay lại là ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, đường phố được thông thoáng mấy ngày giờ lại tắc nghẽn.
411 Giờ đây cảnh vẫn vậy, người đã khác xưa, điều duy nhất không đổi là trái tim vẫn hồi hộp nơi lồng ngực. Tố Diệp không biết mình đã ra khỏi phòng tâm lý của Đinh Tư Thừa bằng cách nào.
412 Lái xe trên đường là một quá trình phải kiềm chế. Cả dọc đường, Niên Bách Ngạn không nói câu nào, Tố Diệp cũng không thể nhiều lời. Từ đầu tới cuối, cô chỉ nhìn ra bóng cây và bóng những tòa nhà nối nhau không ngừng lùi về phía sau, thậm chí cô còn bắt đầu nhàm chán tới mức ngồi đếm số đèn đỏ dọc đường.
413 Kỷ niệm, khi bóc hết lớp giấy đường ngọt ngào, nếm tới phần đắng chát thì tất cả đều đã không còn ý nghĩa. “Đồ của anh tôi sẽ không lấy thứ gì, bao gồm cả những thứ anh mua cho tôi.
414 Lần đó ở Hồng Kông, khi Tố Diệp mặc độc chiếc váy ngủ chạy xuống đại sảnh khách sạn, ôm chặt lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin anh đừng đi, đôi mắt cô cũng đáng thương như vậy, cũng khiến anh thắt ruột thắt gan.
415 Con người luôn gửi gắm vào một số thứ để khỏa lấp sự trống trải Trong hội trường, không khí vẫn lịch sự như thế. Có nam, có nữ. Ai ai cũng khoác lên mình một vẻ ngoài văn minh của xã hội thượng lưu, nhưng lại đang tìm cách để lấp đầy nội tâm trống rỗng của mình.
416 Nơi cô đang ở nếu đoán không nhầm thì chính la một hòn đảo nhỏ. Có rừng cây um tùm, có chim hót hoa thơm, bốn bề là biển. Khi buổi tiệc kết thúc, Hứa Đồng đích thân lái xe tới đón.
417 Tố Diệp thầm chửi rủa trong bụng. Cô chỉ muốn “hỏi thăm” trên dưới trong gia đình nhà chị Trần 108 lần, mỗi ngày!Nhưng đối mặt với hoàn cảnh trước mắt, hình như chỉ còn chị Trần này mới có một tia hy vọng mỏng manh giúp cô thoát khỏi nơi này.
418 Nhưng lần này cô không thơ thẩn đi dạo khắp nơi nữa, mà yên lặng ngồi trên bãi cát, thất thần nhìn mặt biển rộng lớn gần ngay trong gang tấc. Trên đảo rất yên tĩnh.
419 Tình yêu chưa bao giờ là một chuyện đúng đắn, cũng chưa bao giờ là một chuyện sai lầm. Nó là một chuyện ích kỷ, vì nó tự tiện tới rồi lại tự tiện đi. Tố Diệp không ngờ Niên Bách Ngạn lại dẫn về một người con gái.
420 Cô được mang tờ giấy vàng này đi nhưng điều kiện tiên quyết là không được kể với Kỷ Đông Nham bất kỳ chuyện gì liên quan tới hòn đảo này, bao gồm cả vị trí của nó.