41 Từ nhỏ đến lớn MụcKhả rấtít khi ngã bệnh. Trong trí nhớ của cô, lầnbị bệnhnặng nhấtlà lúc Hách Xảo Mai qua đời, khi đó cô mớinăm tuổi, sốt cao suốt một ngày đêm.
42 Dám rủa cô! Hạ Nhã Ngôn có thểxác định người đàn ông trước mắt không chỉkhông có phong độ, hơn nữacó chút độc miệng. Cô nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ, khóe môi mỏng chậm rãi cong lênthành độ cong giễu cợt lại không mấtđi sự xinh đẹp: "Tốt, chỉ cầncó thể giúp Tham mưu trưởngHách tiêu tan mối hận trong lòng, tùy ý anh, dù sao ngày nào tôicũng ở bệnhviện, cũng không không ngại là đứnghay là nằm.
43 Quên mất mình là quânnhân, quên luôn cả Hách Nghĩa Thành vẫn còn ởtrong phòng bệnh, Hạ HoằngHuân dịu dàng hôn lên khóe mắt đang không ngừngrơi nướcmắt củaMục Khả.
44 Ra khỏi tầm mắtcủa Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn, HạHoằng Huân liền không chịu nổi. Mộttay anh đỡ eo, cố sức tựa vào trên vách tường cầu thang, hơi ngửađầu đau đếncắn răng, khiến y tá cùng bệnh nhân điqua phải chú ý.
45 “Lịch sử” này không thểdùng tẩy đểxóa được. Không còn sức mà nghĩ xem rốtcuộc Hách Nghĩa Thành nghe được bao nhiêu, HạHoằng Huân gãi gãi tóc, bước chân rờiđi.
46 Đồng chí Hạ HoằngHuân kinh nghiệm sa trường cuốicùng cũng khuất phục dưới"Mỹ nhân kế" của cô bạn gái nhỏ. Ngay đêm đó liền thay quần áo bệnhnhân nhập viện.
47 Mẫu thuẫn giữaHách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngàycàng trở nên gay gắt, HạHoằng Huân và Mục Khả không biết chuyệnnày. Vì để cho hai người an tâm dưỡngbệnh, hai đồng chí kia trước mặt hai ngườinày thể hiệntương đốihữu nghị.
48 Cho dù quan hệ của MụcKhả với ngườinhà như thếnào, chỉ cầnHạ HoằngHuân muốn ởcùng cô, chắc chắn phải gặp mặtngười nhà cô, chỉ là vấn đề thờigian sớm hay muộn mà thôi.
49 Nhìn thấy người quen, ĐồngĐồng nhe răng ra cười, ánh mắtđen láy chớp chớp mình Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ HoằngHuân đếm từsố mộtnhìn sau, sau đó đưa cánh tay về phía HạHoằng Huân, nũng nịu ngọtngào nói: “Bế, bế…” Nhìn Mục Nham cùng cười, HạHoằng Huân nhận lấy cậu nhóc: “Đểchú Hạ bếcon một chút xem có phải con lên cân hay không, ái chà, nặng lên không ít nha….
50 Sau phát triển giàu kịch tính, ở lần đầu Mục Khải Minh tới cửa ra mắt bố mẹ vợ tương lai, Hách Ức Mai đã bị hấp dẫn, cô bắt đầu thầm mến người trước kia là anh rể, cuối cùng trở thành chồng của cô.
51 Hạ lão gia nghe condâu nói cháu trai muốn báo cáo tư tưởng,ông vui vẻ đặt quân cờ xuống nhậnlấy điệnthoại: “Nghe mẹ con nói, con muốn lấy vợ rồi sao, thằngnhóc này cũng giỏi thật, khi nào mang về cho ông nội gặp mặt?” Hạ Hoằng Huân đứngbên cạnh cầuthang nói: "Cháu gái của chú Mục, tên là MụcKhả.
52 Làm ầm ĩ một ngày, khi MụcNham dẫn vợcon đi, Mục Khả lười biếng nằmbẹp trên giường không muốn động đậynữa. HạHoằng Huân thật vất vả mới dụ dỗ được cô dậyăn cơm, lạiđỡ cô ra ngoài tản bộ một lát, mớiphê chuẩn cho cô nghỉ ngơi.
53 Chỉ thị thăng chứccho Hạ HoằngHuân nhanh chóng được đưa xuốngđoàn 532, đoàn trưởng Lục TrạmMinh có chút bất ngờ nhưngđồng thờicũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác nhưhổ mọcthêm cánh.
54 Kể từ sau khi HạHoằng Huân nhập viện bắt đầulàm vật lý trị liệu, mặc dù đềulà Thích Tử Di tự mình làm, nhưng hai người lạihoàn toàn không trao đổi, kể cả ánhmắt hay lờinói cơ bảnnhất giữathầy thuốccùng bệnh nhân.
55 Kèm theo một tiếng thét chói tai, Hách Nghĩa Thành gần phòng bếpnhất liềnbước tớiđầu tiên. Nghĩ là phát sinh sự cố gìđó, anh theo bản năng liền kéo HạNhã Ngôn ra xa cái bếp ga, vội hỏi:“Có chuyện gì mà gào như quỷhiện vậy?Sao thế?” “Không phải, cái đó…”Hạ Nhã Ngôn lúng túng nhìn anh, ánh mắt lạihướng tớichảo dầutrên bếp, có chút uất ứcnói: “Điện thoại di động của anh bịtôi đưa cảvào trong chảo rồi, không phải tôi cố ý, tạigấp gáp quá nên quên….
56 Tự chủ của Hạ HoằngHuân bị khiêu khích mạnh mẽ,nếu không phải sự thật rành rành trướcmắt, anh vốnkhông tin mình sẽ khát vọng mộtngười con gái đến như thế.
57 Nhắc tới sựkiện điệnthoại di động,đương nhiên Hạ Nhã Ngôn không thuật lại cho MụcKhả toàn bộnội dung. Thật đúng là ông có lý lẽ của ông, bà có lý lẽ của bà.
58 Lúc Hách Hạ Hoằng Huân lên Sưbộ họpmới biếttin Nghĩa Thành bị thương. Chào hỏiqua với Lục Trạm Minh xong, anh trực tiếp đến bệnhviện. Gọiđiện thoạicho em gái hỏi thăm số phòng bệnhthì Hạ Nhã Ngôn cười hì hì hỏi anh:"Anh, anh đến thăm Hách NghĩaThành, hay là đến vì chị dâu đó?" Anh cũng không biếtChủ nhậtMục Khảđược nghỉ.
59 Giọng nói Hạ HoằngHuân không cao lắm nhưng đủđể khiếnnhững ngườitrong phòng bệnh nghe thấy. Hách Nghĩa Thành tức giận, anh chợt ngồidậy, quát vọng ra bên ngoài: “Hạ Hoằng Huân, cậuvào đây cho tôi!” âm thanh trầm thấp xen lẫntức giậnnhư điệnsóng nhanh chóng truyền đi, nhưng mà, tiếnvào không phải là Hạ thiếugia cường hãn, mà là Hạ tiểuthư sứcchống cựsiêu cường.
60 Những thứ như kỹ thuậttấn công, mưu lược, chiến thuậtlinh tinh gì đó Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên chỉ cần tiện tay thôi là làm được hết. Vậy mà, trong việcyêu đương, đã có kiếp sốngmười năm quân lữ như anh cũng hơi chậmchạp.