21 Trần Thiên Tường vác gói to gói nhỏ đi theo ba người kia lên lầu. Lòng thầm niệm ‘đã đến nên ở, chuyện nhỏ không nhẫn đại mưu tất loạn, không sao mình có thể làm được, trên trời giáng xuống năm chữ …… Có cứt mới không sao!’
Vào cửa rồi, quà cũng tặng, anh chỉ cảm thấy mình đứng cũng không được ngồi cũng không xong, tay xoa xoa chẳng biết nên khoanh hay duỗi.
22 Ở chung với Tề Hải Dương bốn tháng, Trần Thiên Tường mới biết cậu bạn trai của mình thật không thể coi thường
Cả sân vận động vang tiếng hoan hô long trời lở đất, có hơn phân nửa là dành cho cậu.
23 “Cộc cộc cộc……” Trần Thiên Tường tay ôm lễ vật, tay gõ cái cửa đã quá quen thuộc, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh. Cậu trai to con nhìn thấy anh ỉu xìu như thế liền sảng khoái gõ dùm.
24 “Không thành vấn đề, hoan nghênh đến chơi. ”
Trần Thiên Tường buông điện thoại, tốn mất một buổi chiều quét tước sạch sẽ cái nhà chung cư của bọn họ, mấy thứ không nên xuất hiện đều bị gom lại giấu ở dưới giường, thư phòng được dọn sạch rồi bỏ vào một cái giường xếp.