501 “Sư phụ, con đưa người tới rồi ạ!” Hàn Ngọc thanh tú đứng nghiêm chỉnh một bên và hướng về phía hai người đang chơi cờ rồi tương đối thoải mái nói một câu.
502 “Người bên trái là sư thúc của ta, người bên phải là sư phụ, tên thế nào không còn nhớ rõ nữa, chỉ còn nhớ được cách gọi khác là Tả Thần Tiên, Hữu Diêm La.
503 Phong Vân nhếch miệng nhìn bàn cờ, kỹ năng chơi cờ của hai người này quả thực khiến người ta không dám tán thưởng. “Bọn họ vẫn luôn như vậy à?” Phong Vân dùng thần giao cách cảm hỏi Mộc Hoàng.
504 “Huynh đừng vội chạy, đưa tiền cược cho ta đã!” Sư phụ Diêm La lập tức trợn mắt lườm sư huynh của ông ta, mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn lên người vị sư bá.
505 Phong Vân hiểu được ý tứ của Mộc Hoàng, nàng lập tức mím môi mỉm cười, “Phong Vân bái kiến sư phụ, sư bá!”Sư phụ Diêm La dường như không nghe thấy gì mà chỉ mải tính sổ với sư huynh của ông ta.
506 Vừa nói ông ta vừa lôi từ trong đám tiền đặt cược mà vị sư huynh vừa đưa cho ra một hạt châu gì đó rồi xoay người đưa nó cho Phong Vân, vừa đưa vừa cất giọng khô khốc, “Cầm lấy!”Phong Vân bị sư phụ Diêm La nhét hạt châu vào trong tay.
507 Lời này vừa nói ra, Diêm La lãnh khốc đầy người càng tỏ vẻ kiêu ngạo, thế nhưng khóe miệng ông ta cũng hơi cong cong cơ hồ suýt bằng mặt trăng lưỡi liềm.
508 Địa ngục thiên quân là ai?Phong Vân hoàn toàn không lần ra manh mối, có điều nhìn thái độ của sư phụ Mộc Hoàng và sư bá của hắn thì có vẻ Địa ngục thiên quân này không phải là nhân vật được bọn họ ưa thích.
509 “Còn dám giả bộ với ta hả?” Sư phụ thấy Phong Vân không phản kháng thì mặt mày trong nháy mắt càng thêm tức giận, ông ta lại vung tay lên hướng về phía đầu nàng.
510 Từng lời từng lời âm vang mạnh mẽ thốt ra như châu như ngọc rơi trên mặt đất còn vọng lại tiếng vang thanh thúy. Sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên đồng loạt nhíu mày.
511 “Sư tôn, có chuyện gì thế ạ?”“Cung chủ, có kẻ địch phải không?”“Người của Hắc Ngục đã tới đây phải không ạ?”Không gian yên tĩnh lại bị làm ồn bởi hàng loạt tiếng nói và tiếng chuông âm vang trên núi Vô Kê, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số bóng người bay về hướng ngọn núi cao nhất này.
512 Bởi vì Địa ngục thiên quân là thần linh của Hắc Ngục, là vua của Hắc Ngục. Người Hắc Ngục không bao giờ dám có một chút bất kính với hắn, mà gọi thẳng tên hắn ra như thế lại là đại bất kính, còn chưa nói đến chuyện lấy bản thân mình ra mà so sánh với hắn, hành vi này quả thực có thể so với tội phản nghịch, sẽ bị người Hắc Ngục công kích bao nhiêu cũng không đủ.
513 “Căn nguyên bảo hộ?” Sư phụ Diêm La âm trầm nhìn Phong Vân rồi phun ra bốn chữ. “Sao lại là Căn nguyên bảo hộ?” Sư bá Thần Tiên cũng thấy dấu son môi và sức mạnh trên người Phong Vân, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
514 Hôm nay là lần đầu tiên nàng được nghe nói tới những cái tên này, trước kia quả thực chưa hề nghe nhắc đến, sao người đó lại cấp Căn nguyên bảo hộ cho nàng?Ở đại lục này ai mà chẳng biết Căn nguyên bảo hộ chính là tự cắt một tầng sức mạnh của mình để đi theo người được bảo hộ và bảo vệ cho người đó chống đỡ lại các lực công kích có sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của bản thân người được bảo hộ?Việc này… Nàng không biết từ khi nào nàng đã đụng chạm tới một nhân vật như vậy?“Ta không biết.
515 Phong Vân nghe thế thì sắc mặt trầm hẳn xuống, nếu có liên quan đến Mộc Hoàng thì đó cũng là chuyện của nàng, “Vậy thì có chuyện để nói rồi!”“Được rồi!” Diêm La nghe đến đây thì sắc mặt âm trầm mới tốt lên một chút.
516 “Ầm…”Giữa thế trận kinh hoàng chỉ nghe thấy có hai tiếng hô rất nhỏ vang lên trong không trung. Tiếp đó, tại nơi ngọn Hắc Thạch Phong vừa đè xuống, mọi thứ lại chìm trong biển mây mù mờ mịt cơ hồ không nghe thấy tiếng động.
517 Không thể nào! Cho dù sức mạnh kia có mạnh hơn gấp ba lần thì đòn liên thủ của hắn và Phượng Vũ Náo cũng không thể yếu thế được, việc này…Ngàn Dạ Cách đột nhiên chau mày lại, “Lúc sau hình như có nguồn năng lượng nào đó đã xen vào.
518 Năng lượng ở hướng đó quả thực rất phức tạp, có hai nguồn sức mạnh va chạm kịch liệt với nhau tạo ra lốc xoáy, có hai luồng sức mạnh không biết từ đâu cũng nhúng tay vào, còn có luồng áp lực cứng rắn giống như núi đá từ trên không trung đánh xuống.
519 Gió thu bay lên tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Ở một phương khác, Mộc Hoàng lúc này đang điên cuồng cũng cảm nhận được khí tức của Phong Vân đã biến mất.
520 Hình như hắn đang muốn đi liều mạng. Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cũng không nhận ra sự bất thường của bọn họ. Đối với hai đại lục của bọn họ mà nói, chuyện này vốn là chuyện rất tốt mới phải.