1 Tháng chín, mặc dù đã đến cuối hè, nhưng mùa hè phương nam vẫn nóng bức.
Trên phố, nhựa đường phát tán nhiệt độ, con đường vốn là nên có nhiều người và xe cộ qua lại nhưng lúc này không biết núp ở nơi mát rượi nào rồi, chỉ có hai hàng cây cổ thụ cao ngất cố thủ ở ven đường, cho nên con đường nhỏ dưới bóng cây có một vùng mát lạnh dễ chịu.
2 Lại một cái nam sinh cấp trên xuất hiện ở trước mặt Ôn Liễm, đem thô bỉ niên trưởng hất qua một bên, chen giữa hai người dò hỏi “Niên muội em có cần anh giúp một tay không?”
Còn không có chờ Ôn Liễm cự tuyệt, thô bỉ niên trưởng vọt trở lại, đem nam sinh kia đẩy sang một bên, chỉ lỗ mũi mắng “Nè, sao ngươi có thể như vậy, niên muội là ta thấy trước mà.
3 Cao Tĩnh Kỳ mua xong đồ mình muốn ăn, một đường vui mừng trở về phòng ngủ, ba người còn lại không theo kịp bước chân của nàng, như một làn khói không thấy bóng dáng nàng đâu.
4 “Cho tôi xem một tí đi. ” Cao Tĩnh Kỳ cầu xin.
Ôn Liễm cười một tiếng nói “Vậy thì xem đi. ” Chỉ cảm thấy đùa với nàng thật vui cho nên cố ý hỏi một chút.
5 “Chúng ta bây giờ chẳng lẽ không phải là bạn sao?” Lâm Tuyết Tuệ dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Ôn Liễm sớm biết nàng tính tình cổ quái, bị nàng nói vậy nhưng không xấu hổ, tùy cơ ứng biến thu tay về cười nói “Đương nhiên là bạn rồi!”
Lâm Tuyết Tuệ nhìn đội ngũ trước mặt không đáp lại mà là quay qua hỏi “Mới vừa rồi cậu suy nghĩ gì mà mất thần vậy, còn bị giáo quan chộp được nữa?”
Ôn Liễm lúng túng cười một tiếng nói “Không có gì, chẳng qua là thấy người quen mà thôi, trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp liền bị bắt.
6 Ôn Liễm theo tiếng nói xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh mặc áo thun màu trắng quần yếm denim, tóc xõa ra vô cùng lo lắng chạy đến bậc thang trước mặt các nàng, sau khi chắc chắn rằng ai cũng có thể thấy được, đứng ở phía trên hơi cong người về phía trước với mọi người, trên mặt lộ ra áy náy nói “Để cho mọi người đợi lâu, thật xin lỗi!”
Ôn Liễm biết là cái người thay mặt trưởng lớp tới, muốn nhìn xem dáng dấp của nàng ra sao, liền quét mắt trên người nàng.
7 Cao Tĩnh Kỳ thấy Ôn Liễm sau khi nói xong thì cất bước đi về phía hành lang, cho là cô đã quyết tâm đi, ai ngờ Ôn Liễm đứng lên hít một cái rồi lại ngồi xuống, nói “Hay là chúng ta thảo luận một chút đầu tiên nên nói cái gì đi.
8 Ôn Liễm mạo hiểm mưa to quay lại dãy phòng học, ánh mắt nhanh chóng nhìn xung quanh trước, cũng không thấy bóng dáng Cố Tiện Khê. Cô nhớ là học tỷ lúc mới tới trên tay không có cầm dù, cho nên cô mới gấp như vậy quay lại đây, sợ học tỷ bị ướt mưa.
9 Cố Tiện Khê trở lại phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại, cả người cũng mềm nhũn ra, một tay đè ở trên gáy xoa xoa cái cổ đau nhức, thở ra “Mệt chết bảo bảo!”
“Tiện Khê cậu về rồi a.
10 Từ Nhã Khiết cũng chỉ nói tới đó, vui vẻ nói “Cậu còn nhớ thì tốt. ”
“Cậu dám ở trước mặt của tớ nhắc lại chuyện này, bảo bảo sẽ không cho cậu chép bài đâu!” Cố Tiện Khê lẩm bẩm nói.
11 Lâm Tuyết Tuệ và Ôn Liễm vốn là muốn vòng qua náo nhiệt nhưng Cao Tĩnh Kỳ nhiệt tình như vậy nên không nỡ cự tuyệt nàng, vì vậy cùng nhau qua bên đó.
Càng đi càng gần, trong tiếng ồn ào thỉnh thoảng truyền ra một tiếng “Hội đoàn XXX tuyển thành viên mới đây!” “Hội học sinh tuyển thành viên mới đây!” Vân vân.
12 Thì ra là như vậy, Ôn Liễm có chút hiểu ra tại sao nàng không biết. Bất quá học tỷ ở trong hội nhiếp ảnh ngây người lâu như vậy, ngay cả giá tiền máy ảnh SLR cũng không biết, đúng là không bình thường.
13 Ôn Liễm mới vừa trở lại phòng ngủ, để túi đồ dùng hàng ngày lên bàn, nâng ly trà lên uống một hớp, nước sôi đã lạnh tanh nhanh chóng làm dịu cổ họng khô khốc của cô.
14 Cuối cùng vẫn không nhớ nỗi, Cố Tiện Khê thống khổ vỗ đầu một cái, sao lại dễ dàng quên chuyện như vậy chứ. Không thể làm gì khác hơn là cười ha hả nói: “Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Sợ học tỷ thất hứa sao?”
“Làm gì có.
15 Cố Tiện Khê thấy Ôn Liễm còn không chịu cho mình nhìn vết thương, đột nhiên nộ khí.
Thời điểm Cố Tiện Khê nghiêm túc Ôn Liễm liền chột dạ, mình mới biết Cố Tiện Khê không lâu, vẫn có có chút kính sợ với nàng.
16 Lúc này Ôn Liễm mới chú ý tới thư viện hoàn toàn yên tĩnh. Trừ Cố Tiện Khê ra, đừng nói tới sinh viên, ngay cả lão sư quản lý thư viện cũng không biết chạy đi nơi nào.
17 “Ôn Liễm! Tại sao cậu có thể. . . ” Cao Tĩnh Kỳ thấy Ôn Liễm quá hiền rồi. Đối với loại người như Hồng Mạn Văn thì phải chửi nàng một trận, để cho nàng biết lợi hại nàng mới không nói năng bậy bạ.
18 Cố Tiện Khê nghi ngờ hỏi: “Thế nào?” Nàng thỉnh thoảng có nghe Ôn Liễm nói qua chuyện trong phòng ngủ, biết một người trong phòng ngủ của cô có chút bất hòa với những người khác.
19 Người còn lại liền không có chỗ ngồi, lại không thể ngoài ra kêu thêm một chiếc xe khác, như vậy chi phí dùng cho việc thải phong sẽ vượt quá ngân sách mà nàng đã dự tính, như vậy không tốt lắm.
20 Đột nhiên bên trong xe buýt tối sầm, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đột nhiên biến mất, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt bên trong xe buýt chiếu sáng một phần nhỏ địa phương.