41 Chân Ngọc nhớ rõ, năm đó thuộc hạ của công chúa An Tuệ phát hiện ra ngọn núi hoang cách am Kim Sa không xa sinh ra bùn tử sa, bởi vậy nhanh chóng báo cho công chúa An Tuệ biết, công chúa An Tuệ liền sai người khai thác, đốt hầm chế ấm tử sa, lúc ấy còn mời vài đại sư chế bình, chế được rất nhều trân phẩm, thịnh hành hậu thế, kiếm được không ít bạc.
42 Thấy Chân Ngọc nhận hà bao, vẻ mặt cũng không có gì bất ổn, lúc này Cửu Giang vương mới tin chắc, nàng không có ý tứ gì với mình, tất cả, đúng là tự mình suy nghĩ nhiều, nhất thời thầm thở phào một hơi, rồi lại có chút mất mát.
43 Tới muộn, Cửu Giang vương trở về phủ, Thân thị liền mời hắn đến phòng nói chuyện, nói ra chuyện Đường Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh. Cửu Giang vương kinh ngạc nói: "Diệu Đan thích Vương Chính Khanh? Ngày trước vì sao không lộ ra chút manh mối?"Thân thị đổi lại lời hắn nói: "Là muốn gả cho Vương Chính Khanh.
44 "Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, mệt muốn chết rồi!" Vương Chính Khanh đưa tay đấm bóp bả vai của mình, nghiêng mắt nhìn Chân Ngọc, có dám giúp ta đấm bóp bả vai hay không, có dám hay không? Hừ hừ, nếu là di nương ở đây, trong một khắc công phu, đã sớm tới hầu hạ, tiếc rằng Ngọc nương không có phản ứng.
45 Đường Diệu Đan nói vừa xong, liền biết lỡ lời, nhất thời nhìn bên trái một chút, âm thanh thấp xuống, hừ nói: "Làm theo lời Bản Quận chúa nói, không được trái lệnh.
46 Giữa tháng mười rồi, trời lành lạnh, thình lình một trận gió thổi tới, lại thổi cát lên đầy mặt người, làm cho người ta chật vật không chịu nổi. Nhậm Đạt Lương cưỡi ngựa lên núi, đến trước am Kim Sa thì xuống ngựa, vừa lau mặt, cũng là đầy mặt cát bụi, không khỏi nói với Đinh Tam Hữu: "Chỗ này cũng quá yên lặng rồi, lại thêm hai ngày một chuyến đi đi về về như vậy, cũng có chút không chịu nổi.
47 Chân Ngọc rất là nghi hoặc, sờ sờ mặt nói: "Trước đây ta quá phận như vậy, ma ma nha đầu đầy phòng không sai khiến, chỉ thích sai khiến phu quân như ngươi, để ngươi hầu hạ tắm rửa?"Vương Chính Khanh ho nhẹ một tiếng nói: "Đây là thú vui vợ chồng, ta cũng là nguyện ý.
48 Vương Chính Khanh tiến lên trước nửa bước, đưa tay phủ lên vai Chân Ngọc, ánh mắt tĩnh mịch, khóe môi cười tà, tự cho là sắp đắc thủ. Nháy mắt sau đó, Chân Ngọc một huơ quyền ra, nện trên sống mũi Vương Chính Khanh, lại bởi vì dưới đất có nước, nền nhà trơn, Vương Chính Khanh bị một đập như vậy, thêm trượt nữa, "Ầm" một tiếng, liền ngã xuống đất, buồn buồn kêu một tiếng.
49 Chân Ngọc lại ở am Kim Sa nghỉ ngơi ba ngày, đại phu chẩn qua mạch, nói không còn gì đáng ngại nữa, lúc này mới chuẩn bị xuống núi trở về phủ. AmKim Sa sớm đã đổi am chủ, tiểu ni cô cũng ít đi vài người, tới ngày Chân Ngọc đi, tới tiễn cũng chỉ lác đác mấy người.
50 Đến tối, chân trời treo nửa vầng trăng, nước trên bếp trước đình viện sôi rồi , phát ra tiếng "ục ục". Chân Ngọc ngồi ở trước án kỷ, vẫn còn đang chăm chú nhìn ấm Thụ Anh đó, càng nhìn càng yêu thích không nỡ rời tay, mắt thấy Lập Hạ mang nước sôi tới, vội bảo nàng để xuống, mình cầm nước sôi tới xối bình trà, lại thả lá trà vào ngâm, dặn Lập Hạ cầm cốc trúc mới có được tới châm trà, cười nói: "Ấm trà này để không một thời gian rồi, không thường xuyên pha trà, hiện nay trà pha ra, không thể uống, hơn nữa phải pha qua mấy lần trà, lại dùng nước trà nấu ấm trà này, khử mùi lạ, mới có thể chính thức pha trà uống.
51 Chân Ngọc vừa nói chuyện, lại đi mài mực, viết một phong thư đưa cho Hồ ma ma nói: "Giao cho người bên ngoài, lệnh họ lập tức đưa đến Tăng gia, mời Dao nương tử đích thân mở.
52 Liên tiếp có được hai ấm tử sa, Chân Ngọc vui mừng trong lòng, chỉ là ấm Thụ Anh dù sao cũng quá trân quý, sợ không cẩn thận làm vỡ, nên chỉ thỉnh thoảng lấy ra pha trà, thời gian khác chủ yếu là đặt trong tủ đồ quý thưởng thức.
53 Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không huơ quyền lên đánh nữa, mà mặc cho hắn ôm, cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời thầm cảnh cáo mình: không thể quá gấp gáp, chi bằng từ từ suy tính.
54 Khoáng tử sa sau khi được khai thác, phải đem ra ngoài phong hóa, sau đó xay nghiền, cuối cùng nặn với bùn, nung lên mà thành. Đại sư chế bình muốn làm ra ấm tốt, đương nhiên phải hao tổn tinh thần sức lực.
55 "Tam lang chàng bắt nạt Bạch nương tử người ta à? Nhìn nàng khóc đến nhăn nhó như vậy. " Sau khi Chân Ngọc đi tới, không đợi Vương Chính Khanh phản ứng, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Cốc Lan, nghiêng đầu nhìn đồng tâm kết trong tay nàng ta, hít vào một hơi khí lạnh, quay đầu lại hỏi Vương Chính Khanh: "đồ trong tay Bạch nương tử, là đồng tâm kết ta bện tặng chàng sao?"Vương Chính Khanh nhìn thấy Chân Ngọc đi tới, đã thầm nói nguy rồi, lại sợ làm to chuyện lên, chút chuyện cũ của mình và Bạch Cốc Lan sẽ không giấu được, chỉ trong phút chốc, lại không có cách nào giải thích, bởi vậy tiến lên kéo Chân Ngọc nói: "Ngọc nương, Bạch nương tử không biết khóc cái gì, hay là chúng ta trở về đi, để cho phu quân của nàng ấy tới dỗ!"Bạch Cốc Lan thấy Chân Ngọc xuất hiện, vốn ngạc nhiên, đến khi nghe được nàng nói mình khóc đến mặt mày nhăn nhó, lại nhanh chóng ngừng khóc, chỉ là đồ trong tay, ném cũng không được, cầm cũng không xong, lúc này nghe được lời Vương Chính Khanh nói, uất ức xông lên ngực, nước mắt lại nhỏ giọt rơi xuống, nhất thời hung hăng nhìn chằm chằm Vương Chính Khanh.
56 Bởi vì trời cũng không còn sớm nữa, nha đầu tới hỏi phải bày bữa tối ở đâu? Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh đã nói: "Đặt ở đây luôn đi, cũng bày cả phần của ta luôn, tối nay không đến thư phòng nữa.
57 Chu di nương sao, sớm muộn cũng phải đưa đi, nàng ta còn ở đây, sau này vẫn còn vướng víu. Vương Chính Khanh thầm hừ hừ trong bụng, sát lại gần Chân Ngọc, bỏ khăn ra, nói thật nhỏ: "Ta giúp nàng giải quyết cũng như vậy mà.
58 Bởi vì gần tới lễ Vạn Thọ, Cửu Giang vương bộn bề đủ thứ chuyện, càng không thể thiếu Vương Chính Khanh, bởi vì có hai tối nghị sự cùng Vương Chính Khanh trong vương phủ, thấy trời tối, liền giữ hắn ở lại vương phủ, lệnh người tới Vương gia báo tin.
59
60 Vương Chính Khanh có chút ý kiến với Chu Hàm Xảo, nhưng Chu Hàm Xảo thận trọng, trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại tìm không ra chỗ sai, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ ý định đưa nàng ta đi.