21 Nhậm Đạt Lương vốn dĩ đến tìm Cửu Giang Vương, nhưng nhất thời lùi người lại, đi về phía đường tới đây. Chung Tam Hữu và Đinh Học Nghĩa ngồi đợi trong một nơi đình nghỉ mát, đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy Nhậm Đạt Lương quay lại, liền hỏi: “Gặp được vương gia không? Vương gia nói thế nào? Là nữ nhân kia nhất sương tình nguyện (đơn phương) quyến rũ vương gia sao?”Nhậm Đạt Lương nghiêm mặt, đứng trước đình nhìn bốn phía, thấy đình này rất cao, nếu có người đến, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, nơi này xung quanh không có người, vô cùng yên tĩnh, nên mới yên tâm, ngồi xuống chiếc ghế đá, nói: “Chưa chắc là nhất sương tình nguyện, vương gia từ trước tới nay vẫn luôn uy nghiêm, nếu ngài ấy không thích, nữ tử đó sao dám tiếp cận?” Sau đó nói ra chuyện Cửu Giang Vương cất giữ một chiếc hà bao, do dự nói: “Dù chưa dám khẳng định hà bao đó là của nữ tử kia tặng, nhưng nhìn hành vi của vương gia, luôn không thoả đáng.
22 Lập Hạ bẩm báo xong, thấy Chân Ngọc trầm mặc không nói, không khỏi có chút lo lắng, nhỏ giọng khuyên giải nói: "Tam phu nhân, chỉ là một ca cơ, không làm nên chuyện gì đâu, tội gì vì vậy mà giận Tam gia.
23 Tiếng thét chói tai vang lên, là tiếng của Điền Loan Loan. Tiếng kêu sợ hãi vang lên, là tiếng của Vương Chính Khanh. Tiếng kêu buồn bực vang lên, là tiếng Điền Loan Loan thưởng cho Chân Ngọc một cái tát, phát ra từ phía Chân Ngọc.
24 Thấy Vương Chính Khanh chỉ vào một lúc rồi lập tức đi ra, Hồ ma ma không khỏi khẩn trương, vén mành vào phòng, hỏi Chân Ngọc: "Tam phu nhân rốt cuộc muốn như thế nào? Không chung sống vui vẻ cùng Tam gia, thật sự chẳng lẽ nghĩ cả đời sẽ sống như vậy?"Chân Ngọc biết còn tiếp tục lừa gạt, chỗ Hồ ma ma cùng không dễ nói chuyện, bởi vậy nói: "Ma ma, ma ma lại đây ngồi một chút, ta nói một chuyện a ma nghe.
25 Chân Ngọc cũng là cả đêm vẽ tranh, trong đó một bức dùng bút pháp kiếp trước vẽ, một bức khác dùng bút pháp Chân thị vẽ, giày vò đến khi trời sáng, mới vẽ xong hai bức, chỉ là nhất thời sợ người nhìn ra đầu mối, cũng không để cho người đi vào hầu hạ, chỉ cách cửa phân phó Hồ ma ma nói: "Tối hôm qua vẽ tranh, một đêm không ngủ, sáng nay lại muốn ngủ bù, các ngươi chớ quấy rầy ta, để cho ta ngủ một lúc rồi dậy.
26 Qua vài ngày, phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ Tiền thị sai người gửi thiệp tới, mời Chân Ngọc năm ngày sau tới tham gia hội thưởng hoa. Tiền thị hàng năm đều tổ chức hội thưởng hoa, năm nay vốn không có ý định mời Chân Ngọc, nhưng trong bữa tiệc ở vương phủ lần trước, thấy tính tình Chân Ngọc không khó chịu như trong truyền thuyết, ngược lại có mấy phần thẳng thắn, hơn nữa kỳ nghệ xuất chúng, con người phong lưu, liền sinh lòng yêu thích, còn thêm vương phi rõ ràng là coi trọng Chân Ngọc, nàng cũng muốn lôi kéo Chân Ngọc, chưa biết chừng, về sau Chân Ngọc sẽ trở hồng nhân bên cạnh vương phi!Hồ ma ma thấy thiệp mời thì mừng rỡ, Chân Ngọc gả vào Vương gia một năm, trừ lần trước Vương Chính Khanh đưa nàng đi dự yến tiệc ở vương phủ, những bữa tiệc dự qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, phu nhân các phủ tổ chức yến tiệc, dường như quên gửi thiệp cho Chân Ngọc.
27 Vương Chính Khanh nghe được ba chữ mà Chân Ngọc bình luận, gương mặt tuấn tú "Oanh" một cái, vừa tự hào lại vừa kinh ngạc. Tự hào là vì, nam nhân mà, người nào không muốn có được lời bình như vậy của thê thất? Kinh ngạc là vì, Ngọc nương sao lại trực tiếp thô lỗ như thế? Những lời này là lời nữ nhân có thể nói hay sao?Chân Ngọc cũng phát hiện lời của mình không ổn, nhất thời ngó mặt đi chỗ khác, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, nói ba chữ này làm cái gì? Chưa biết chừng Vương Chính Khanh cứ như vậy mà hoài nghi mình!Vương Chính Khanh thật không chút hoài nghi, chỉ là trong lòng giải thích giùm Chân Ngọc, Ngọc nương thẳng thắn, mà lại là trước mặt phu quân mình, nói chuyện tùy tiện một chút, cũng có thể hiểu được.
28 Ngày kế tiếp, Vương Chính Khanh liền chuyển về thư phòng, bởi vì vết thương cũng đã khỏi kha khá rồi, ngược lại không lại tiếp tục băng bó, buổi chiều tự mình bôi chút thuốc cao là được rồi.
29 Hạ Sơ Liễu nghe nói Vương Chính Khanh chỉ đến phòng Chân Ngọc ngồi một lát, cũng không nghỉ trong phòng nàng, vẫn trở về thư phòng như trước, lòng hơi ngứa ngáy, nhất thời nghĩ tới lần trước, đến thư phòng Vương Chính Khanh trêu chọc, chỉ là nghĩ tới chuyện Vương Chính Khanh ước định cùng Chân Ngọc, chỉ sợ vì quyển sách gì gì kia, sẽ chỉ cho nàng mặt lạnh, bởi vậy nhịn xuống, giao phó Tiểu La thăm dò động tĩnh của Vương Chính Khanh nhiều một chút.
30 Cái ghế vừa vang lên tiếng "Chi", Chân Ngọc chợt nhảy lên đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ"Pằng" một tiếng, tận mắt nhìn khung cửa sổ đập vào gương mặt Vương Chính Khanh, vẫn chưa hết giận, ai cho ngươi nhìn lén, ai cho ngươi nhìn lén?Vành mắt Vương Chính Khanh đau xót, bụm mặt hô một tiếng, xoay người xông vào cửa, tức giận nói: "Ngọc nương, nàng thế này là muốn làm mù mắt ta sao?"Chân Ngọc đang vội vàng cuộn cuốn Xuân Cung Đồ lại, nghe được âm thanh Vương Chính Khanh không đúng, nhìn về phía hắn, mắt bên trái bầm đen một mảnh, sưng lên thật to, không khỏi giật mình, cái bộ dáng hắn thế này sao có thể đi ra ngoài gặp người, khi Ninh lão phu nhân hỏi phải giải thích như thế nào?Vương Chính Khanh đi đến bàn trang điểm soi gương, hít một ngụm khí lạnh nói: "Chỉ là nhìn lén nàng một cái, nàng làm gì đến nỗi hạ độc thủ như vậy?""Không mù chứ?" Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh lúc này một con mắt to, một con mắt nhỏ, dáng vẻ tức cười, lại có chút muốn cười, vội kêu Lập Hạ đi vào, phân phó: "Tam gia không cẩn thận đụng vành mắt, sưng lên, ngươi nhanh đi phòng bếp luộc hai quả trứng gà cho hắn đắp.
31 Tô Băng Hương nghe thấy có tiếng động, đứng ở chỗ tối nhìn ra, thấy Vương Chính Khanh tới, nhất thời âm thầm kêu không ổn, nếu phủ công chúa náo loạn lên, đây vẫn là chuyện nhỏ, chủ yếu là hiện nay Cửu Giang vương đang trọng dụng Vương Chính khanh, ngộ nhỡ hắn giận, đầu quân cho Tam vương gia hoặc là Tứ vương gia, vậy thì xử lí như thế nào? Nếu chân Bảng nhãn còn thì tốt, sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
32 "Di nương, như vậy thỏa đáng không?" Thiên Hương thấy Điền Loan Loan lệnh cho tiểu nha đầu đi mời Vương Chính khanh, liền có chút bất an, mới vào cửa, quá mức không quy củ chỉ sợ chọc Tam gia chán ghét!Điền Loan Loan vào trong cung đi một vòng, quay đầu trở thành ngự tứ mỹ nhân, thân phận cao một lên bậc, trong bụng vui vẻ, mà lại được người kia bảo đảm, ỷ mình có chỗ dựa, lá gan tự nhiên to lên, nghe vậy nói:"Sợ cái gì? Ta chỉ mời, Tam gia có tới hay không, là chuyện của Tam gia.
33 Chân Ngọc nghe thấy nha hoàn bên cạnh Điền Loan Loan tên Thiên Hương, nhất thời trong lòng lại ngứa ngáy, ngoắc tay gọi Thiên Hương đến gần, nhìn nói: "Cũng không tệ.
34 Hồ ma ma vừa nghe thấy giọng của Vương Chính Khanh, vội vàng thỉnh an, không đợi hắn nhiều lời,"Vèo" một tiếng liền lao ra ngoài, ngay cả hai nha đầu giữ cửa bên ngoài, cũng bị bà gọi đi rồi.
35 Nàng lại nghĩ tới đại kế muốn kết thân gia với ca ca và tẩu tẩu của mình, vội đẩy tay Vương Chính Khanh ra, dịch người vào trong, tránh khỏi hơi thở của hắn, cười nói: " Nếu không chịu được, thì tới phòng di nương mà ngủ! Bản 《 luật pháp giải thích 》 kia, ta vẫn sẽ đưa chàng như đã nói.
36 Ngày thứ hai khi thức dậy, Chân Ngọc trang điểm rất đơn giản, chỉ đợi Vương Chính Khanh cùng xuất môn. Vương Chính Khanh lại xuất môn lên triều trước, sai nha đầu nói với nàng, sau đó sẽ trở về đón nàng cùng tới vương phủ.
37 Chu Hàm Xảo vừa nghe, đầu tiên là vui mừng, tiếp đến là cả kinh, lại không dám đưa tay đỡ Vương Chính Khanh, chỉ thì thào nói: "Phu nhân, muội, muội hôm nay trên người muội bất tiện, (tỷ này vờ đến tháng đấy!) không thể hầu hạ Tam gia!"Trùng hợp như thế? Chân Ngọc nghi ngờ liếc mắt nhìn Chu Hàm Xảo, quay đầu nhìn về phía Hạ Sơ Liễu, dịu dàng nói: "Hạ di nương, Chu di nương bất tiện, Tam gia liền giao cho muội, dìu về phòng muội đi, hầu hạ chu đáo nhé!"Hạ Sơ Liễu khi nghe thấy Chân Ngọc phân phó Chu Hàm Xảo, vốn vừa đố kị vừa căm hận, không ngờ Chu Hàm Xảo lại cự tuyệt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, có chút hiểu, đây là phu nhân khảo nghiệm chúng ta sao? Khi nghe thấy Chân Ngọc lúc này kêu nàng, nào dám tiếp nhận? Nhất thời cũng mang một chút khó xử nói: "Phu nhân, muội, muội cũng là trên người bất tiện.
38 Liên tiếp mấy ngày liền, Vương Chính Khanh trốn tránh không gặp Chân Ngọc, Chân Ngọc lại cho rằng hắn bận rộn, không có thời gian gặp nàng, cũng không để ý, vẫn nhiệt tình giúp Chân Thạch và Kiều thị xem phòng ốc.
39 Vương Chính Khanh thấp giọng nỉ non, vang bên tai Chân Ngọc, nàng lại cảm giác ong ong tác hưởng, đáy lòng có sợi dây, cũng ong ong tác hưởng, nhất thời không phân biệt được mình rốt cuộc là Chân Ngọc nương, hay là Chân Bảng nhãn của kiếp trước kia, trong giây phút mơ hồ, cũng đáp lại Vương Chính Khanh, nhẹ nhàng mở miệng, cùng hắn dây dưa một chỗ.
40 Cửa phòng sưởi đang đóng chặt, Chân Ngọc dùng sức kéo ra, muốn chạy ra ngoài từ khe cửa. Vương Chính Khanh nào để Chân Ngọc dễ dàng chạy mất như vậy? Hắn như mũi tên ở dây cung, đôi tay vừa duỗi một cái, đã kéo được ống tay áo Chân Ngọc.