141
Edit: Thảo My
"Toàn bộ bọn họ cứ như vậy rời đi?" Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên có chút thất vọng hỏi, mặc dù bọn họ không đánh mà lui cũng là một chuyện tốt, nhưng hành động lần này của mấy người giang hồ thật đúng là làm cho nàng thất vọng.
142 Edit: Thảo My
Hắn nhìn nàng cười dịu dàng, một đôi mắt đen chứa đầy tình cảm. Tô Nhược Mộng bước tới, cùng hắn sóng vai đi vào trong gian phòng. Ghé đầu nhìn vào, trong khay có một bát cháo trắng và dưa muối, còn có gà tơ tương ớt trộn rau, bụng của nàng lại càng thêm đói, không nhịn được lại phát ra âm thanh ùng ục
"Không được cười!" Tô Nhược Mộng không thèm nhìn hắn, liền lên tiếng ngăn hắn đang muốn kích động cười.
143
Edit: Thảo My
Đáy mắt nàng hoàn toàn hiện ra sợ hãi bị vứt bỏ, ánh mắt long lanh như nước khảm trên khuôn mặt tròn mập mập, từ ngũ quan xinh xắn này không khó nhìn ra mẹ nàng là một mỹ nhân.
144 Edit: Thảo My
Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên không nói hai lời liền dắt nàng đi xuống dưới chân núi.
"Giáo chủ. " Đại Hộ Pháp đuổi theo từ phía sau, đứng trước mặt bọn họ, mặt cung kính nhìn bọn họ: "Phu nhân.
145
Edit:Thảo My
Xe ngựa một mạch chạy như điên, toàn thân Tô Nhược Mộng cũng bị lắc lư như muốn rời ra, nàng một lát ngồi chồm hổm, một lát thì lại ngồi xuống, một lát sau quỳ gối trước cửa sổ gỗ dò xét phong cảnh phía ngoài đang bay vút qua.
146 Edit: Thảo My
"Ha ha!"
Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ chung đụng một chỗ, trong lòng không nhịn được mềm như bông, hắn giờ phút này giống như một đứa bé to xác, hoặc như là một người thân lâu ngày mới trở về, rất là quen thuộc khi ở chung cùng từng đứa bé.
147
Edit:Thảo My
Một lúc sau, Hắc Tam cảm thấy thời gian đã quá lâu, nhìn đường nhỏ bên kia Hắc Cẩu phất phất tay, hắn lắc đầu một cái, hướng về phía sau lưng Tô Nhược Mộng, thúc giục: "Tô cô nương, lâu như vậy, ngươi xong chưa?"
".
148 Edit: Thảo My
"Sẽ có sao?" Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên nét mặt sửng sốt, tâm không khỏi rơi xuống tới đáy cốc, khẩn trương nhìn hắn, hỏi tới.
149
Edit: Thảo My
Nàng đối thế giới bên ngoài đã từng tràn đầy mơ ước, nhưng mà, từ sau khi sư phụ không còn ở đây, nàng không còn ý niệm muốn đi ra ngoài, một lòng chỉ nghĩ chăm sóc Bách Hoa Viên của sư phụ.
150 Edit: Thảo My
Càng xem tâm càng sợ, nàng ngước mắt cười yếu ớt nhìn Lôi Ngạo Thiên thở dài, hỏi:"Ma Giáo còn có sản nghiệp bên ngoài? Bình thường là do người nào xử lý? Người của triều đình không biết sao?" Mới vừa chỉ là mở mấy tờ nhìn sơ qua một chút, nàng thì đã bị mấy con số trong sổ sách làm cho giật mình.
151
Edit:Thảo My
Kinh thành, Thành Vương phủ.
Tròng mắt Đông Lý Phong liếc mắt nhìn lòng bàn tay mình hơi đỏ lên, nhìn về phía Hắc Tam cùng Hắc Cẩu sớm bị hắn đánh thành đầu heo, gầm lên: "Đồ vô dụng, hai đại nam nhân thậm chí ngay cả một nữ nhân tay không tấc sắt cũng trông không nổi? Người không tìm về, các ngươi lại dám trở lại, các ngươi không sợ ta.
152 Edit: Thảo My
Lôi Ngạo Thiên khẽ cười, chắp tay sau lưng, cười nói: "Ta. . . Ta. . . Ta không phải rất thượng đạo sao? Thay Thành Vương suy tính? Thành Vương ngươi cũng không phải vội cám ơn ta, vì đáp tạ mười vạn lượng hoàng kim của ngươi, ngày mai ta sẽ cho ngươi thuốc giải, cũng cho người tiễn ngươi xuống núi.
153
Edit:Thảo My
"Đúng rồi, Lăng tỷ tỷ, trận pháp bên ngoài rừng trúc là ngươi làm sao?" Tô Nhược Mộng nhớ lại trận pháp bên ngoài rừng trúc, có chút hiếu kỳ hỏi.
154 Edit: Thảo My
Mới vừa nhất định mình bị điên rồi, nếu không làm sao lại cùng một con chó bắt tay?
Tô Nhược mộng nhìn bộ dáng của hắn, cười một cái, tức giận: "Đại Giáo Chủ, chó là bằng hữu trung thành nhất của con người.
155
Edit:Thảo My
Lăng Cẩn Tịch cúi đầu, nghiêng gò má nhìn nàng, trong lòng rất hâm mộ nàng có một gia đình, có nhà người lo lắng cho nàng, có nhà người đang đợi nàng.