321 Những tia nắng cuối cùng của ánh mặt trời đang lặn chiếu lên trên người Tiêu Bố Y, nổi lên một tầng kim quang nhè nhẹ, làm cho người ta nhìn lên, thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt.
322 Lửa bốc lên bất quá chỉ trong tích tắc, vô số đạo phỉ đã bi thảm kêu lên, hóa thành người lửa mà chạy tới chạy lui, vô cùng thê lương.
Trình Giảo Kim khi rời khỏi lũy đất, cả người đầy mồ hôi lạnh.
323 Lý Uyên lúc này đang giương cờ hiệu nâng đỡ Tùy thất, đương nhiên không dám tự xưng hoàng đế, thậm chí đối ngoại còn phải nói là muốn tôn Dương Quảng làm Thái thượng hoàng, lập Đại vương Dương Hựu làm hoàng đế.
324 Khi nhìn thấy lão bộc chạy tới, Lý Thải Ngọc trong sự mừng rỡ có chứa sự sợ hãi hỗn loạn. Khi nghe được lão bộc nói đại sự không ổn, Lý Thải Ngọc vẫn còn có thể bảo trì sự tỉnh táo.
325 Tiêu Bố Y khi quay về phủ tướng quân, vẫn khó có thể át chế sự kích động trong lòng.
Không có người nào phát động, dân chúng tự phát đi tới nhà Hàn Chấn, mang theo một đóa hoa trắng, đem nhà Hàn Chấn trang hoàng thành một thế giới hoa.
326 Tiêu Bố Y trông thấy Lý Thải Ngọc đi xa, nhưng cũng không có lập tức quay về phòng.
Nhắm mắt trong chốc lát, đột nhiên quay đầu hướng về trong đại thụ trong viện nhìn qua, Tiêu Bố Y nhẹ giọng hỏi, "Ăn cơm trắng, là cô?"
Nữ tử áo đen từ sau gốc cây đi ra, trong mắt sự kinh ngạc chợt lóe qua, "Tiêu Bố Y quả nhiên là cái thế hào kiệt, anh hùng vô địch!"
Tiêu Bố Y có chút cười khổ, thầm nghĩ mình mặc dù nghe ra trên nóc nhà còn có một người, nghĩ ra có thể là Sài Thiệu, nhưng không có cảm thấy nữ tử áo đen cũng đã tới nơi này.
327 Lô lão Tam đương nhiên cũng biết Văn Vũ Chu.
Lúc trước khi đi thảo nguyên, mấy huynh đệ cùng mấy trăm binh sĩ giả dạng Nhất Trận Phong muốn đại náo thảo nguyên một hồi, kết quả ngược lại lại lôi kéo Văn Vũ Chu đến, mọi người còn đánh một trận, Văn Vũ Chu bị Tiêu Bố Y bắt, chuyện phát triển sau đó lại ra ngoài dự định.
328 Tiêu Bố Y khi cứu hán tử Tây Vực, thầm nghĩ đây là nhân tài, làm là để muốn mượn sức, nếu như thất bại thì thật sự tiếc nuối, nhưng hắn lại thật không ngờ hán tử nọ lại gọi là Sử Đại Nại.
329 Tiêu Bố Y tuy nói trợ giúp Sử Đại Nại tìm kiếm cha, nhưng trải qua mấy ngày tìm kiếm, lại phát hiện chuyện phức tạp vượt qua tưởng tượng của hắn.
Với thế lực của Tiêu Bố Y hiện nay tại Đông Đô, đừng nói là tìm người, cho dù tìm một con kiến cũng không thành vấn đề, nhưng trải qua nhiều ngày tìm kiếm, vẫn không có một tin tức nào.
330 Tiêu Bố Y nhìn đại trung thần Vương Thế Sung ngang trời đánh ra này, mặt mang nụ cười.
Đã kinh qua sinh tử giết chóc rất nhiều, hắn đã biết làm thế nào thể bảo trì sự trấn tĩnh ở tình thế bất lợi, Vương Thế Sung tuy là lão hồ ly, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười cũng giật thót trong người, bởi vì lúc trước Tiêu Bố Y cũng chính là mỉm cười mà từ thành Dương Châu đem bảo tàng của Thái Bình đạo đi, làm cho hắn cho tới nay vẫn buồn bực thống hận.
331 Tiêu Bố Y cho dù trấn định, nghe được Đoạn Đạt nói ra kế sách của Hoàng Phủ Vô Dật thì sắc mặt cũngđại biến.
"Hoàng Phủ Vô Dật muốn dẫn binh từ Hàm Gia môn mà tấn công, nói như vậy thành Hàm Gia cũng trong phạm vi thế lực mà hắn nắm?"
Đối với phân bố phòng ngự của nội thành Đông Đô, Tiêu Bố Y hiện tại đã rất rõ ràng.
332 Khi Tiêu Bố Y nghe nói Việt Vương triệu kiến hắn, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.
Hắn sau khi vào Đông Đô, trừ cùng Bùi Minh Thúy một mình gặp qua Việt Vương ra, thì thật ra cũng ít có tiếp xúc.
333 Bên cạnh Đàn xã tắc đã hỗn loạn thành một mảng, bốn phía đột nhiên dâng lên sương mù, lập tức khuếch tán, bốn phía Đàn xã tắc dần dần là một màu trắng mịt mờ, binh sĩ đều hoảng hốt thất thố, không biết như thế nào cho phải.
334 Đàn xã tắc sương khói tản đi, thi thể khắp nơi trên đất, máu chảy thành sông.
Tiêu Bố Y tuy trọng thương, nhưng thanh âm trầm ngưng, các tinh binh Hữu vệ phủ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ sợ hãi.
335 Lý Uyên bị vây vào thế tiến thối lưỡng nan, nhìn đám thủ hạ cúi đầu ủ rũ, trong lòng nhiều ít cũng có chút uể oải.
Cái thời tiết lương ương này đã hại khổ hắn, mọi người ai cũng không ngờ tới kết quả này.
336 Tiêu Bố Y khi nghe được Việt vương chủ động đề cập gia phong quan chức cho hắn, cũng có chút kinh ngạc.
Hôm nay Đại Tùy mưa gió phiêu diêu, danh xưng Lương Quốc Công gì gì đó bất quá chỉ là hư danh, đại biểu do Việt vương tôn sùng dựng lên, muốn nói thực quyền thì không có, nhưng nói tới tổng quản bách quan, thì có thể nói chính là đem đại quyền Đông Đô giao lên trên tay hắn.
337 Tiêu Bố Y trong vòng vây bốn người đi lên Lâu ngoại lâu. Vô luận là Trường Tôn Thuận Đức hay huynh đệ Trường Tôn Hằng An, đều đối với Tiêu Bố Y cung kính hữu lễ.
338 Trong chỗ tối của phủ tướng quân có bóng người chớp lên, đám người Biển Bức sớm biết có dạ hành nhân đến đây, lo lắng an nguy của Tiêu Bố Y, cũng đã chạy tới.
339 Đậu Dật tuy là Thái Thú Tương Dương, nhưng đối với hai bờ Hoài Nam cũng có chút quen thuốc, phàn tícầ tìrih thế trước mắt có chút chuản xác. mọi người nghe được hắn đề nghị, đều gật đầu, cũng hiểu được không thể lùi nữa, nếu không sẽ có lỗi với dân chúng, cũng có lỗi với Tiêu Bố Y mới phong quan chức.
340 Đậu Hồng Tuyến so với khi chia tay lúc trước rõ ràng đã ốm nhiều, nhìn thấy La Sĩ Tín cau mày, lộ ra nụ cười, "Ta… đến thăm chàng".
"Hiện tại cô đã thấy rồi, có thể rời đi" La Sĩ Tín nói.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100