41 "Ắn no tức bụng"!Nhớ câu nói của Mai Nhữ Nam và nhìn đống đạn sắt lổn ngổn, Quách Đại Lộ nghe như vừa mới nuốt chục ký. . . huỳnh liên. Yến Thất nhìn hắn rồi nhìn Mai Nhữ Nam :- Kim đại sư nhất định là biết rõ ý định của mình.
42 Vương Động nhìn thẳng vào mặt hắn gặn lại lần nữa :- Sao? Biết sao?Quách Đại Lộ nói :- Nó cũng giống như chuyện tôi bắt buộc Kim đại sư phải xuất thủ, thế nhưng tôi không nghĩ rằng chuyện báo ứng lại đến quá nhanh như thế.
43 Rượu đã dọn lên bàn. Tự nhiên là rượu đã có người mang tới. Vì lúc nãy Quách Đại Lộ đã trả lời "Rượu ở đây cũng thường có, nhưng lại khôngnhiều, và rất ít khi thừa lại".
44 Trên đời chưa bao giờ có người không say. Chỉ có những người không hề uống rượu. Những người uống rượu nhất định sẽ say nhanh hơn nữa. Cái đầu Kim đại sư bây giờ hình như không ở yên một chỗ, ông ta luôn lắc qua lắc lại.
45 Thật không ngờ. Ngay lúc đó cánh cửa vùng mở hoát. Thật là lạ vì Quách Đại Lộ đã đóng lại rồi. Hắn mời người áo đen vào, hắn quay lại đóng cửa gài then cẩn thận, thế sao bâygiờ lại mở ra không một tiếng khua?Một người mặc áo choàng màu lục, tay cầm cây quạt phe phẩy đi vào.
46 Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối. Cũng một chuyện, nhưng nếu nhìn vào nhiều mặt khác nhau tự nhiên sẽ cónhiều kết luận khác nhau. Nếu có người giữa đêm nơi rừng núi xin tá túc, nếu người chủ nhà thông cảm được,thì tuyệt đối nên giúp đỡ cho người.
47 Thật Quách Đại Lộ không còn biết ra làm sao nữa. Người ta vì già, nên cố làm cho trẻ, từ dáng đi cách đứng, từ giọng nói tiếngcười, cho đến áo quần son phấn, nhất nhất cũng đều cố làm cho trẻ được phần nào hayphần ấy, nhiều khi nhìn thấy đến tội nghiệp cho những người già muốn trẻ ấy.
48 Trời đã sáng rồi. Quách Đại Lộ vẫn còn phủ chiếc áo choàng rộng trên mình. Hắn vẫn ngồi dựa bực thềm nhìn đăm đăm bầu trời nắng đục. Xa xa, tiếng gà eo óc vang rền.
49 Sững sốt một hồi lâu, Vương Động nhóng thử:- Chỉ cần người anh tương tư không phải là tôi thì không quan hệ. . . Và hắn vùng thấp giọng:- Có phải là tiểu Lâm ?Quách Đại Lộ trừng mắt:- Nói tầm bậy.
50 Thật ra thì Vương Động cũng không phải là người có thể chôn kín những gì bí mậtđối với bằng hữu. Nhưng hắn cảm thấy rằng giấu thì không giấu, nhưng có những chuyện không nóicòn hay hơn nói.
51 Quách Đại Lộ cúi mặt làm thinh. . . - Thật lâu lắm rồi không gần gũi đàn bà, cô lại là người con gái đẹp, nhất làđối với tôi quá tốt, nơi này lại vô cùng ấm áp, chúng ta lại cùng uống rượu với nhautrong hoàn cảnh như thế, làm sao tôi lại chẳng động tâm vì thế.
52 ước hồ trong suốt như mắt mèo, xa xa giải núi xanh rì, từng cụm mây xốp xộplềnh bềnh trên mặt nước. Quách Đại Lộ men theo bờ hồ, chầm chậm bước xuôi về hướng tây nam.
53 Đi trở lại chưa tới tửu quán thì đã thấy tên tiểu nhị ra đón. Hắn nhìn Quách ĐạiLộ cười hề hề:- Khách quan, hồi nãy con vịt quay hãy còn chưa đụng đũa, tiểu nhân đã gói kỹ lạiđể khách quan có thể mang theo.
54 Long Vương miếu tuy đã đến rồi, nhưng vấn đề hãy còn nhiều nghi vấn. Ai đốt đèn trong đó ?Lão đánh xe lưng gù, người một chân, tên mặt rỗ. . . bây giờ lại thêm chuyện đốtđèn trong miếu.
55 Cửa đã đóng lại rồiQuách Đại Lộ đứng sững như hình cây, tia mắt hắn như là cây đinh chăm chămvào cô gái áo trắng. Quách Đại Lộ chỉ thấy lưng nàng. Quách Đại Lộ nắm chặt hai tay, cổ họng hắn nghe khô khốc.
56 Động phòng. Trong đời biết bao thiếu niên nam nữ đêm đêm dệt mộng, mơ đến một ngàyđèn hoa thắp sáng phòng the, mơ đến một đêm rực rỡ nhất trong đời. "Đại hạn phùng cam vũ,"Tha hương ngộ cố tri,"Động phòng hoa chúc dạ,"Kim bảng quải danh thi.
57 Chưa đến hoàng hôn nhưng cũng sắp hoàng hôn. Bóng mặt trời tuy đã sụp xuống rồi, nhưng mặt đất hãy còn hơi hơi nóng, nhữngviên đá nhỏ bên đường bốc tới nghe hãy hừng hừng.
58 Bây giờ đúng là buổi điểm tâm. Phía trước Phú Quý sơn trang, thình lình có nhiều luồng khói ngun ngút bay lên. Vòm trời xanh ngát, cao vút, những luồng khói không gặp gió thẳng đứng.
59 Câu nói của Lâm Thái Bình làm cho chính Vương Động cũng giật mình ngơ ngácQuách Đại Lộ thì khỏi nói, bộ mặt kinh hoàng của hắn còn hơn lúc hắn nghebiết Yến Thất là con của Nam Cung XúHồng Nương Tử gượng cười:- Lệnh tôn tung hoành thiên hạ khí thế vang lừng, thiên hạ ai mà không kính nể?Lâm Thái Bình ngắt ngang, giọng hắn như thét:- TôiHồng Nương Tử giật mình:- Anh ?Lâm Thái Bình nghiến răng:- Tôi chỉ hy vọng là tôi không thể có một người cha như thếQuách Đại Lộ nhăn mặt:- Cho dầu lệnh tôn có ép anh về chuyện cưới vợ, thì cũng chẳng qua.
60 Quả nhiên, lại có người đến nữa. Người đến không phải một, cũng không phải Lâm Thái Bình mà là Hồng NươngTử, Quách Đại Lộ và Yến Thất. Tự nhiên, khi họ đến, họ không thấy Vương Động.