21 Vượt ải? Là trò chơi gì vậy?
Cố Ngôn Chi vừa nghe liền thấy hứng thú, lóng ngóng chạy vào trong đám người nghe bát quái. 1`Trần Khiêm Quân bất đắc dĩ ngồi ở tại chỗ, uống một ngụm nước, rồi đi tới phía sau Cố Ngôn Chi.
22 “Tại sao ta phải phụ trách với thân thể của ngươi?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng chân chính đánh người thật ra là chính hắn đi? Loại tình cảnh kẻ ác cáo trạng đến cùng là chuyện gì a?
Trần Khiêm Quân nhàn nhạt nhìn Cố Ngôn Chi, sau đó đột nhiên xoang mũi nóng lên, một dòng máu chảy xuống.
23 Vương Phùng Niên vừa nói xong, Cố Ngôn Chi tại chỗ nhảy lên, suýt chút nữa xông lên bóp cổ của hắn nói: “Tại sao ta phải đi?”
Vương Phùng Niên lạnh rên một tiếng nói: “Ngươi không vượt ải đương nhiên phải đi, không muốn thì ngươi cũng ngồi xuống đàn một khúc”
Cố Ngôn Chi liếc xéo Vương Phùng Niên một cái nói: “Mắt chó coi thường người khác.
24 Trần Khiêm Quân đã sớm đối với tư duy của Cố Ngôn Chi lý giải sâu sắc, bây giờ cũng không nghĩ nhiều? Lại nghe thấy Vương Trọng Niên mặt không phục nói: “Không được! Chúng ta so chính là chơi cờ, ngươi tới quấy rối thắng như vậy sẽ không vẻ vang gì.
25 Trong phòng dày đặc mùi son phấn làm Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân đều đứng cửa cân nhắc có muốn đi vào hay không.
Một trong các cô nương quay đầu nhìn lại, lập tức không để ý tư thế của mình đủ lại hoặc là ôn nhu hay quyến rũ, nhìn về phía hai người đòi ôm.
26 Trần Khiêm Quân trước giờ biết mình là người không biết nói chuyện, cũng trước giờ biết mình phản ứng trì độn cỡ nào, nhưng khi gặp phải Cố Ngôn Chi, hắn rất nhiều trước giờ đều bị vô tình vứt bỏ.
27 Trần Khiêm Quân lập tức mở lư hương ra, thấy bên trong đặt một ít Y Lan hương.
Không trách bọn họ từ lúc vừa đi vào căn phòng này, liền cảm giác có một cỗ quái dị, thân thể giống như yếu đi, nguyên lai trong phòng này có hương liệu tác dụng thúc tình! Mùi thơm nồng nặc che lấp mùi vị hương liệu, cho nên bọn họ không thể phát hiện.
28 Cố Ngôn Chi theo tiếng phát ra nhìn sang, nhưng hóa ra là nhóm Thành Ưng Toàn.
Từ Mộ Khanh như là nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò lên lôi kéo nhóm người mới gặp: “Ôi chao, các ngươi nhanh lên một chút chăm sóc lão đại các ngươi, ta có chuyện đi tìm giáo chủ của chúng ta.
29 Lúc Cố Ngôn Chi ra khỏi Trương phủ, hít một hơi thật sâu. Y không ngờ Trương đại nhân kia lại nhạy cảm như vậy, có thể dễ dàng nhìn thấu y không phải Trần Khiêm Quân thật.
30 Cố Vọng Chi thấy hắn căn bản không có dự định cùng nàng nói tiếp, lập tức kéo Trần Khiêm Quân tới phòng hắn.
Trần Khiêm Quân không thể động thủ đối với một tiểu cô nương, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng.
31 Khoảng cách từ Thịnh kinh tới Lương châu còn rất xa, Cố Ngôn Chi cũng không chắc chắn bao lâu nữa mới tới nơi.
Nhưng khi đi dọc đường nghe được tin Trương đại nhân đệ nhất nội các thủ phụ qua đời.
32 Ngươi nói cái gì?” Trần Khiêm Quân dường như không tin chuyện mình nghe thấy.
Cố Vọng Chi hết sức chăm chú nhìn Trần Khiêm Quân, lại lặp lại một lần.
33 Cố Ngôn Chi lập tức lắc người Triệu toàn hỏi: “Trương quản gia còn nói cái gì nữa?”
Triệu Toàn bị lắc tới đại não lung lay một trận, hoàn toàn không biết Trương quản gia còn nói gì nữa.
34 Trần Khiêm Quân cũng không biết bọn họ đã uống rượu mất bao nhiêu thời gian. Sắc trời đã tối sầm lại, ánh trời chiều màu vàng bao phủ toàn bộ kinh thành, người đi đường đều vội vội vàng vàng muốn về nhà.
35 Trương quản gia cảm thấy, nếu như tên trước mặt này nói một câu trong mười câu không liên quan tới túng dục quá độ, hắn sẽ vỗ tay ăn mừng.
Có điều rất đáng tiếc, Cố Ngôn Chi cũng không phải loại thích để cho người khác thoải mái.
36 Mặt trăng treo lơ lửng trên cao, giống như đang nói tất cả mọi chuyện phía dưới xảy ra đều không có quan hệ gì với nó, mãi mãi nhu mềm lại quạnh quẽ.
Trần Khiêm Quân ngồi xổm ở dưới cửa sổ nghe đủ thất thất bát bát, mới biết những tên này chính là bộ hạ của Đại Định Vương Chu Nại Huyễn.
37 Bầu trời đã trời quang mây tạnh, ánh sáng lại chiếu xuống, thật giống như cơn mưa phùn trước đó chưa từng tồn tại. Chim nhỏ cũng vào lúc này bay ra, tìm kiếm thức ăn.
38 Trần Khiêm Quân nói: “Tại sao ngươi bị người đuổi giết?”
Người đến vừa nhìn thấy Trần Khiêm Quân, phát hiện quả nhiên là người quen, mới thở dài hoãn khí, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.
39 Sau sự việc ở trên đường, Vương Hành thường thường nói với bọn hắn một chút suy đoán liên quan tới Đại Định vương. Nói là suy đoán, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn chưa từng thấy qua Đại Định vương.
40 Chu Trường Hằng kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Chi, vội vã trả lời nói: “Tuy ta biết ngươi là danh bộ đệ nhất thiên hạ, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ mình ngươi có thể nói láo(*).