141 Vẫn là một quán rượu như trước, Hứa Nhạc đẩy cánh cửa thủy tinh nặng nề bước vào, liền ngửi được mùi rượu cùng với mùi các loại thức nhắm bốc ra sực nức mũi.
142 - Thời gian mà Cục Hiến Chương cấp phát cho quyền hạn cấp độ 5 cũng chỉ có một ngày. . . Trong một chiếc ô tô của Cục Điều Tra Liên Bang đang chạy với tốc độc cao, một gã quan chức trung niên ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đang kịch liệt chạy trốn phía trước.
143 Nếu như gã quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang biết được, đáp án khó giải mà hắn trăn trở thắc mắc trong lòng, kỳ thật cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà tạo thành, hắn nhất định sẽ tức đến mức hộc máu mà chết.
144 Ba chiếc trực thăng hoàn toàn một màu đen nhánh đã chuẩn bị sẵn sàng cất cánh, sức gió cường đại từ cánh quạt phát ra, hất tung lên đám tuyết mỏng trên mặt đất, tung bay lất phất trong không trung, giống như một màn cực kỳ lãng mạn trên bờ sông Hoa Hồng.
145 Ba chiếc trực thăng màu đen có gắn huy hiệu Tổng Bộ Cảnh Sát chợt xoay nhanh trên bầu trời, dọc theo đường lớn của Lâm Hải Châu, trực tiếp bay nhanh về phía chân trời.
146 Liên Bang có rất nhiều di tích lịch sử, nhưng không loại di tích như là Kim Tự Tháp vậy. Nếu xã hội này quả thật cũng có Kim Tự Tháp, những người như Thai Chi Nguyên vậy, không hề nghi ngờ sẽ đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp cao nhất mà ngắm nhìn những con người ở bên dưới hắn.
147 Cô gái mà đáng lý ra theo đăng ký ban đầu, phải ngồi trên khoang chuyển tiếp phi thuyền dân dụng kém mai mắn kia, lúc này lại đang ngồi trên một chiếc xe khách cỡ trung, sử dụng nguồn năng lượng kiểu cũ, khi chạy phát ra mùi có chút hăng hắc, đang trên đường đi tới vùng núi Thanh Long Sơn của Đại khu.
148 Bờ biển Tây Nam. Mặt biển mênh mông vô bờ, sóng đánh ba đào. Bờ cát trắng tinh duỗi mạnh về phương xa, mãi cho đến chân trời mới chấm dứt. Sóng biển đánh lên bờ cát, giống như bàn tay mềm mại của tình nhân vỗ về chơi đùa với nhau, cực kỳ rung động.
149 Thời tiết đầu mùa xuân, cũng không có làm cho đường phố của Đặc khu Thủ đô trở nên có không khí mùa xuân chút nào. Nhiệt độ không khí khoảng 30 độ, tựa hồ vẫn còn chìm đắm trong ký ức mùa đông chưa tan.
150 - Quả Xác vốn để chỉ đến phần bảo hộ mềm mại bên ngoài một thứ gì đó. Mà máy móc đối với con người mà nói, tác dụng của nó cũng giống như một tầng Quả Xác vậy, bảo vệ thân thể tương đối yếu ớt của con người bên trong, trong những hoàn cảnh ác liệt, có thể tiếp tục sinh tồn.
151 - Lính ngồi cầu! Cậu nói thời thế bây giờ đến tột cùng là chuyện gì đây? Chúng ta gian gian khổ khổ trải qua ma quỷ huấn luyện dưới mưa tên lưới đạn suốt bốn năm rưỡi, người khác chỉ cần đi ngồi cầu một năm rưỡi quân dịch, lại làm dự thính sinh một năm trong một đại học cực chó nào đó, liền có thể cùng chúng ta tham gia thi tuyển rồi.
152 Dần dần càng lúc càng có nhiều thí sinh bắt đầu rời khỏi phòng thi. Những gã thanh niên này vẫn giữ thái độ lịch sự tối thiểu, lúc rời khỏi vẫn bảo trì im lặng, mặt hơi cúi xuống đất, nhìn chăm chú vào những người giống mình phía trước.
153 - Nếu cậu im lặng, nơi này cũng không ai nói cậu là câm điếc đâu. Chu Ngọc nhìn An Đạt, nói một câu ngạn ngữ mắng người cực kỳ nổi tiếng trong Liên Bang.
154 Lúc vị lão nhân gia đầu bạc này bước vào trong phòng hội nghị, mười mấy tên thí sinh còn lại vẫn đang chìm đắm trong sự khiếp sợ khi nghe tên Hứa Nhạc, chợt nghe được thanh âm lớn như vậy, mọi người tò mò nhìn qua, không biết vị lão nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng hội nghị của Công ty Cơ khí Quả Xác này vì cái gì lại gọi to tên của Hứa Nhạc như vậy.
155 Sở dĩ Hứa Nhạc đem chuyện giấc mộng màu đen kỳ quái kia cho đến nhưng hình ảnh, những sơ đồ thiết kế xuất hiện trong đầu mình, trên võng mạc của mình quy cho nguyên nhân là chip vi mạch của Phong Dư đại thúc có vấn đề gây ra, chứ không hề liên tưởng đến các phương diện nào khác, đây là bởi vì lối suy nghĩ theo quán tính của con người.
156 Cách lớp kính pha lê, Hứa Nhạc nhìn cô gái mặc áo khoác màu đỏ kia, không biết vì cái gì, trong tim hắn chợt giật mình lên một cái, có chút chua xót. Hắn biết lớp cửa xe thủy tinh của chiếc ô tô màu đen này có một chút cỗ quái, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy người ngồi bên trong xe, cho nên hắn khẳng định, vị Trâu tiểu thư này nhất định đã nhận nhầm người.
157 Nghe được chuyện Trương Tiểu Manh đã chết đi, sắc mặt Trâu Úc thoáng trầm mặc một chút. Mặc dù này và cô gái kia cũng không quen thân lắm, nhưng chung quy cũng là người quen biết.
158 Thanh âm va chạm mãnh liệt vang lên, chiếc xe thể thao màu trắng bị hất văng lên khỏi mặt đất, sau đó giống như một chiếc bánh quy vậy, gần như biến hình mà rơi mạnh xuống mặt đất.
159 - Tôi nhận thấy, anh kỳ thật vốn là một gã lính ngồi cầu, cho nên đối với giai tầng có được tài sản cùng quyền lực của Liên Bang có một loại cảm giác thù hận cùng với không hài lòng một cách tự nhiên.
160 - Thật xin lỗi. Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc, biểu đạt vẻ xin lỗi: - Vọng Đô Y Viện nằm ở trong Lâm Viên, nếu như cô không muốn giữ lại đứa bé này, hiện tại tôi có thể lập tức chở cô vào đó.