21 Trong mắt của thằng bé, tôi đã mất hết hình tượng đạo mạo của một bà cô già khó tính và tham tiền rồi. Tôi giờ chỉ là một hài tử mới lên ba tuổi, khi trông thấy một chuyện gì đó quá mới lạ, và quá buồn cười, nên cười như điên, cười mà quên mất mình năm nay đã 25, không phải là 8 hay 10 tuổi.
22 Hắn đã đứng dậy từ lúc nào rồi, hắn nhấc tôi ra khỏi người Tên kia. Tôi bị hắn nhấc bổng lên giống hệt như một đứa trẻ con. Mặt hắn lúc này không phải là lạnh nữa, mà vừa lạnh vừa tối xầm như bóng đêm, còn ánh mắt hắn giống như một cục than bị vùi lấp trong tuyết trắng.
23 Điều khiến tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn là Tên kia cũng đến đây. Tôi hoàn toàn không hiểu, chẳng phải lúc sáng Tên kia đã đến rồi sao. Tại sao buổi chiều Tên kia còn đến nữa ?Tên kia ngắm nhìn tôi từ đầu xuống chân, miệng tên kia nhếch lên, còn ánh mắt không dấu được vẻ chế giễu và khinh thường.
24 Chị Phương mang hộp thuốc lên. Hắn đón hộp thuốc trong tay chị, đặt nó xuống chiếc bàn gỗ ở bên cạnh, hắn cẩn thận khử trùng vết thương, bôi thuốc, sau đó dùng gạc băng bó lại cho tôi.
25 Tiếng sấm sét “đùng đoàng” khiến tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi tuôn ra khiến người tôi ướt đẫm. Tôi hốt hoảng vội ngồi bật dậy, tôi sờ khắp mình mẩy.
26 Buổi sáng, lúc tôi đi xuống lầu, hắn, Tên kia và thằng bé đang ngồi uống cà phê và xem phim ở trong phòng khách. Thấy tôi, Tên kia tặng cho tôi một ánh mắt khó hiểu và có một chút đối địch.
27 Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, hắn đi làm. Ở nhà bây giờ chỉ còn lại: tôi, thằng bé, chú quản gia, hai chị giúp việc và Tên kia. Tôi không hiểu vì sao Tên kia có nhà lại không về, mà lại thích ở đây.
28 Thằng bé tiu nghỉu. _Nhưng mà cháu rất thích ăn thanh long, rất thích có một cánh đồng để trồng lúa hay trồng cây ăn quả. Tôi xoa đầu thằng bé, tôi tặng cho nó một nụ cười động viên và khích lệ.
29 Thằng bé xụ mặt, nó buồn thiu bảo tôi. _Em muốn ăn cá nướng bây giờ cơ. Ăn cá nướng ở đây mới có không khí, ăn ở nhà chán lắm. Tôi dở khóc dở cười. Không ngờ thằng bé này lại ưa làm nũng như thế.
30 Bầu trời đang trong lành đột nhiên đổ cơn mưa rào, sấm chớp nổi lên. Tôi và thằng bé vốn sợ sấm sét, tôi quên mất mình mới là chủ thuyền, là người duy nhất biết chèo thuyền ở đây.
31 Hơn tám giờ sáng hôm sau, tôi vẫn còn ôm chặt lấy Đức Hải. Thằng bé Đức Trọng cũng đang ngủ mê mệt ở bên cạnh. Củi gỗ đã cháy gần hết, giờ chỉ còn lại một đống than hồng.
32 Ngồi trên thuyền, Đức Hải im lặng không nói một câu gì, mắt hắn lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Trong đầu hắn, giờ trống rỗng. Cảm giác buồn chán và mất mát đang hành hạ và dày vò thể xác hắn.
33 Trên đường về nhà, tôi, thằng bé và Đức Tiến ngồi cùng một xe, còn riêng một mình Đức Hải đi một xe. Đức Hải phóng xe như bay ở trên đường. Nhìn tốc độ đi xe của Đức Hải, tôi lo sợ mãi không thôi.
34 Sáng hôm sau, tôi, thằng bé và Đức Tiến cùng nhau ăn sáng ở trong bếp giống như thường ngày. Điều khác biệt duy nhất là một mình tôi ngồi một bên, còn bố con hắn ngồi một bên.
35 Hơn 12 giờ trưa, Đức Tiến gọi điện cho tôi. Tôi đã bắt máy ngay sau khi biết người đang gọi ình là ai. _Chào anh ! – Tôi vừa vui mừng, vừa kích động chào hắn.
36 Về đến nhà, do tôi và thằng bé đã ăn cơm ở nhà Đức Hải, nên sau khi tắm rửa xong, tôi không xuống bếp ăn cơm cùng với Đức Tiến. Chơi cả ngày mệt mỏi, lại không được ngủ trưa, nên thằng bé đi ngủ sớm hơn mọi ngày.
37 Để xác định là mình không có nói đùa thằng nhóc, Đức Hải giục chúng tôi lên xe. Tôi đi theo thằng bé và Đức Hải giống như một cái máy, thật lòng tôi muốn ở nhà và làm việc riêng hơn là phải đi chơi với hắn.
38 Trương Hạo Nhiên yêu cầu chúng tôi lái xe đến công ty nơi mà Đức Hải đang làm việc. Dù là một ca sĩ và diễn viên tự do, nhưng Đức Hải hiện giờ đang kí hợp đồng với nhiều công ty giải trí khác, nên cần phải giữ gìn hình tượng của mình.
39 Linh quang tôi chợt lóe, tôi từ khóc thút thít và run rẩy sợ hãi, tôi lại trở nên điềm tĩnh và lạnh nhạt nhìn Đức Tiến. _Chuyện em và Đức Hải, hôn và ôm nhau có ảnh hưởng gì đến anh không ?Thấy tôi bình thản đón nhận ánh mắt bừng lên lửa giận của mình, giọng nói của tôi lại lạnh nhạt như thể chuyện tôi và Đức Hải hôn nhau là việc hiển nhiên, và không có bất cứ quan hệ gì với mình cả, đã khiến cơn giận trong Đức Tiến tăng lên ngùn ngụt.
40 Bữa cơm trưa diễn ra trong không khí căng thẳng và ảm đạm. Tôi và thằng bé ngồi một bên, còn Đức Tiến ngồi một bên. Đức Tiến vừa uống rượu, vừa tập trung vào suy nghĩ, khuôn mặt hắn trầm tĩnh, đôi mắt đen sâu của hắn giờ trống rỗng và vô hồn giống như hắn đã hoàn toàn biến mất và tan biến vào hư không.